Ý nghĩ đó vừa nảy ra thì đã lập tức bị bản thân hắn dập tắt.
Nếu như bỏ chạy thì bọn Đạo Lăng sẽ tiêu cả đám.
Không thể chạy.
Diệp Huyên nhìn sang ba người Yêu Liên đang xông qua, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Có điều hắn không hề chùn bước, bây giờ hắn nhất định phải chống đỡ.
Diệp Huyên từ từ nhắm hai mắt lại, máu trong người sôi lên.
Uỳnh!
Diệp Huyên liền biến thành huyết nhân.
Hắn không dám đốt cháy huyết mạch và linh hồn, không có kiếm Thanh Huyên thì hắn không thể chơi trò đó được.
Diệp Huyên đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn sang ba ngươi Yêu Liên, sau đó giẫm mạnh chân phải xuống đất, cơ thể biến thành một luồng kiếm quang rồi vút qua.
Ầm!
Sức mạnh kiếm khí cực mạnh lập tức làm cả tinh không vỡ nát.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Diệp Huyên bị văng ra xa hơn mấy chục vạn trượng, lúc hắn vừa mới dừng lại thì cơ thể đã bị sức mạnh của ba người Yêu Liên đánh vỡ.
Chỉ còn lại linh hồn.
Sau khi Diệp Huyên dừng lại, vẻ mặt hắn cực kỳ khó coi, đánh với một người thì hắn còn sức đánh nhưng đánh ba người thì hắn vốn không cách nào đánh được.
Quá hoang đường!
Dù có đốt hồn, đốt máu cũng không thể.
Đằng xa, kẻ cầm đầu là Yêu Liên nhìn Diệp Huyên: “Sao hả? Còn không chịu gọi cứu binh à?”
Thật ra nàng ta vẫn luôn rất cảnh giác. Vì sao? Vì nàng ta biết đằng sau Diệp Huyên có một thế lực rất lớn, chính vì vậy nên nàng ta luôn âm thầm cảnh giác, sợ người đứng sau Diệp Huyên bất ngờ hành động, sau đó sẽ trở tay không kịp.
Nhưng điều là nàng ta thấy hơi bất ngờ là đánh đến bây giờ rồi mà không ngờ người đứng sau Diệp Huyên vẫn chưa có ý muốn xuất hiện.
Lẽ nào đối phương sợ Thiên Yêu tộc nên mới không dám ra tay?
Yêu Liên nghĩ đến đây thì nheo hai mắt, cảm giác bất an dần biến mất.
Đằng xa, Diệp Huyên im lặng.
Gọi cứu binh thôi!
Gọi ai đây?