Vừa đòi hỏi, người đàn ông vừa bước ra từ trong bồn tắm, trên cơ thể trần trụi vẫn đang rỏ từng giọt nước, phía dưới chỉ còn chiếc quần bảo hộ đã bị ướt sũng.
“Nếu như cởi đồ khó quá, vậy thì cứ để tôi. Sở trường của tôi là thích cởi đồ người khác đấy!”
Dứt lời, Hàn Cao Lãng đứng ngay trước mặt Chu Tử Hạ, cách cô chỉ có một bước chân ngắn.
Chu Tử Hạ nhìn thân hình loãng thể của người đàn ông, cô ngượng ngùng quay người lại, một tay đưa lên che mắt, tay còn lại lóng ngóng cầm lên tay nắm cửa.
“Chạy đâu cho hết nắng hả bé con?”
Thấy người con gái tìm đường định tẩu thoát, Hàn Cao Lãng nhanh trí vươn tay ra bắt lấy vòng eo thon gọn của cô, dùng lực kéo thật mạnh khiến cho Chu Tử Hạ mất thăng bằng, ngã gọn vào vòng tay của anh.
Chu Tử Hạ hấp tấp, vội vàng cậy vòng tay ấy ra khỏi eo của mình.
“Hàn Cao Lãng, anh thật xấu xa! Buông em ra, anh làm ướt hết váy em rồi!”
Hàn Cao Lãng nhếch môi để lộ nụ cười xấu xa, ngay sau đó anh cúi xuống ngậm một bên tai của cô.
“Em còn ngại?”
Anh xấu xa đến mức cố tình cắn mạnh vào vành tai mẫn cảm của cô gái, khiến cho cô cảm thấy da đầu tê dại, đầu ngón tay được cắt tỉa móng gọn gàng bấu chặt vào cánh tay những cơ bắp của người đàn ông.
“Không… em… tất nhiên không ngại rồi…”
Một tay Hàn Cao Lãng vẫn ôm eo cô gái, tay còn lại đưa lên, lòng bàn tay áp vào lồng ngực phía bên trái của Chu Tử Hạ.
“Nhưng mà… tim của em đang đập rất nhanh!”
Chu Tử Hạ xấu hổ đến da mặt nóng ran, lắp bắp không nói thành tiếng.
“Thì…”
Cô chưa kịp nói hết câu đã bị người đàn ông cưỡng chế ép quay lại lại đối điện với anh.
Hàn Cao Lãng không nói một lời nào, cúi đầu xuống mạnh bạo hôn lấy cánh môi anh đào của cô gái, đem hai cánh tay của cô mở rộng đặt trên cổ của mình, toàn bộ cơ thể của cô như keo dính chặt vào cơ ngực trần trụi của người đàn ông.
Bàn tay mang theo hơi ấm, có một chút ướt át vuốt ve lấy cặp đùi non mềm của Chu Tử Hạ, sau cùng dần dần tịnh tiến lên phía bên khu cấm địa.
Cảm nhận được bàn tính háo sắc của người đàn ông, Chu Tử Hạ vội vàng nắm chặt lấy cổ tay của anh, không cho bàn tay hư hỏng ấy có cơ hội làm việc xấu.
“Anh… đừng… đang ở nhà chính đấy…”
Chu Tử Hạ cố gắp thoát khỏi môi lưỡi của người đàn ông, giọng nói có chút nhẹ nhàng, thấm đượm một chút kiều suyễn, cầu xin anh.
“Anh kiềm chế lại một hôm có được không?”
Lúc này Hàn Cao Lãng mới dừng lại động tác của mình, tay hơn buông lỏng cơ thể của cô ra, nhìn cô với anh mắt tràn đầy nhục dục.
Lông mày của anh đen nhánh, đôi mắt phượng hoàng trầm lắng, sống mũi cao dài thẳng tắp vẫn còn đọng lại vài bọt nước ban nãy, đôi môi mỏng khẽ khép hờ, cơ hàm sắc nét của một người đàn ông trưởng thành hiện rõ dưới ánh đèn của phòng tắm.
Hàn Cao Lãng nuốt nước bọt, yết hầu nhô cao, chuyển động lên xuống theo đợt nuốt nước bọt.
“Tối nay không định trả bài sao?”
Đối diện với ánh mắt của người đàn ông, Chu Tử Hạ khẩn trương đỏ mặt. Cô vươn tay lên che đi đôi mắt của anh, thanh âm có chút run rẩy vọng ra.
“Không… không được… anh nhẫn nại đi…”
Nói xong, cô liếc nhìn mọi thứ xung quanh trong phòng tắm. Thấy mọi thứ an toàn không có khả nghi, cô lập tức buông tay xuống, toàn thân thoát khỏi vòng ôm của Hàn Cao Lãng.
“Anh đi ra ngoài đi!”
Nói rồi, cô làm động tác mời ra ngoài.
Chỉ thoáng thấy Hàn Cao Lãng cười nhạt một cái, sau đó bước về phía trước hai bước. Anh vươn tay ra bắt lấy cổ tay của cô, đặt lòng bàn tay đang run rẩy của cô lên phần hạ bộ đang nhô cao của mình.
“Thế này thì tôi ra ngoài thế nào được? Bị em đùa nghịch đến phát sưng lên. Nha đầu, em tính ra cầu rút ván sao?”
What? Tại sao mọi tội lỗi mà người đàn ông gây ra lại đổ thừa lên đầu cô hứng chịu cơ chứ?
Cô đã làm gì sai, để rồi bản thân mình phải chịu đòn thay?
Chu Tử Hạ không dám đối mặt với sự thật, mặc dù tay cô vẫn bị cưỡng chế đặt lên bộ phận nóng rực đang cộm dưới lớp quần bảo hộ ướt sũng kia. Cô cố gắng rút tay mình lại, nhưng càng ra sức bao nhiêu thì càng bị người đàn ông ghim chặt lại bấy nhiêu.
Bất đắc dĩ, Chu Tử Hạ bèn đưa mắt nhìn về phía anh, ấm ức than khổ.
“Đại ca, là do anh tự làm, tại sao cứ đổi thừa lên đầu em, để cho em gánh chịu vậy?”
Hàn Cao Lãng lạnh nhạt, nhếch môi cười trừ một cái.
“Ai bảo tại em quyến rũ và hấp dẫn làm gì, làm cho thằng em của tôi cứ rụng rịch đòi em chiều chuộng.”
Là do anh hay là người anh em của anh đây?
Đã nghiện lại còn chảnh, bảo muốn một câu đâu ai có cấm, đằng này lại đi đổi thừa vào thằng em của mình.
“Vậy… vậy anh đi tắm nước lạnh đi…”
Đâu để cho cô gái nói hết, Hàn Cao Lãng ngay lập tức ôm lấy cô, một tay để bên thắt lưng của cô, tay còn lại đưa lên khéo khoá váy một đường thặt tuột từ sống lưng xuống tận hông.
Xoẹt!
Hàn Cao Lãng nhanh chóng, gọn lẹ cởi bộ váy trắng trên người cô xuống trước sự ngạc nhiên, không kịp phản ứng của cô.
Đúng là một tên háo sắc, có đầu thai cũng không làm mất đi tính cách háo sắc của người đàn ông này.
Trên người Chu Tử Hạ lúc này chỉ còn bộ đồ nội y màu đen. Chiếc áo bra bó sát người, phơi bày ra cặp thỏ bạch béo ú bị gò bó trong không gian chật hẹp của áo.
Cơ thể của cô trắng nõn như tuyết đầu mùa, nhưng trên làn da mịn màng ấy vẫn còn lưu lại vài dấu vết ám muội còn xót từ trận hoan lạc đầy kích tình tối qua.
“Nếu đã như vậy chi bằng tắm chung thêm lần nữa, càng tiết kiệm nước!”
“Anh… tên vô sỉ nhà anh!”
Mặc kệ cô gái có gào thét thế nào đi chăng nữa, Hàn Cao Lãng bế gọn cô lên người, sau đó nhẫn tâm ném cô vào trong bồn tắm chứa đầy nước và cánh hoa hồng.
Tùm… rào…
Chu Tử Hạ chật vật ngoi lên khỏi mặt nước, thở hắt một cái, sau đó dựa người vào thành bồn tắm, một tay bám chặt vào thành bồn, tay còn lại đưa lên vuốt nước ở trên mặt xuống.
“Hàn Cao Lãng! Anh đừng có mà quá đáng!”
Cô quay sang định trách móc người đàn ông, nhưng lúc này anh đã theo cô ngồi vào trong bồn tắm, mực nước lúc này dâng đến ngang ngực của hai người.
Hàn Cao Lãng kéo cô ngồi lên đùi mình, đem lưng cô dựa vào cơ ngực của anh, bàn tay ranh ma của anh ngay lập tức chiếm chọn cặp thỏ trắng đang chìm dưới dòng nước mát lạnh.
“Nha đầu, em thấy mẹ tôi như thế nào?”
Anh dùng lực nhào nắn khiến cho đôi gò bồng đào của cô biến dạng.
“Em nói này, tay anh không thể để chỗ khác được sao?”
Chu Tử Hạ cắn chặt lấy môi dưới để kiềm chế lại lửa giận đang bốc cháy dưới đáy lòng, hai tay của cô bám chặt lấy cổ tay của người đàn ông, cố gắng điều khiển tay của anh nới lỏng khỏi nơi gồ ghề của mình nhưng không tài nào điểu khiển nổi.
Hàn Cao Lãng lơ đễnh, ậm ừ lấy đại vài câu, sau đó anh hạ môi mình xuống cần cổ thon dài của người thiếu nữ, dùng lực tạo ra vài vết đỏ hỏn trên làn da trắng ngần, đè lên mấy dấu hôn đã thâm tím lại không biết có từ bao giờ.
Hơi thở nóng rực của người đàn ông phà vào da thịt làm cho Chu Tử Hạ toàn thân co rúm lại, đôi mắt xinh đẹp vướng một chút tia nước nhắm chặt lại, đôi mi dài đen ánh cong vút khẽ chớp động, da mặt cùng với vành tai bất giác phiếm hồng.
“Ưm… nhột… anh… nhột…”
Đến ngày 10/8 Ngạn có chuyến bay sang bên Anh, thời gian bay mấy gần 13 tiếng đồng hồi. Hôm đó mọi người cho Ngạn nghỉ 3 hôm để dưỡng sức khoẻ nhé! Cảm ơn mọi người nhiều.