• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

NGƯỞI YÊU CŨ LÀ TÊN CẦM THÚ (3).

Mạc Thẩm Giai như đã nhìn thấu nội tâm trong tâm can của Chu Tử Hạ, khoé môi của cô khẽ giật giật, trong lòng cũng dấy lên một nỗi do dự.

“Trò gì?”, cô lén gạt đi giọng nước mắt đang lăn dài trên gò má, giọng nói nghẹn ngào đáp lại.

“Nhìn biểu cảm đoán tâm tư.”

Chu Tử Hạ: “…”

“Sao nào? Dám chơi không?”

Chu Tử Hạ: “…”

“Sao im lặng vậy?”

“Có lần nào cậu không đoán trúng tâm tư mình đang nghĩ gì?”

Chu Tử Hạ nhìn về phía bạn mình mà cười lạnh một cái.

“Vậy là cậu đầu hàng?”

Cô không đáp lại mà chỉ gật đầu một cái thể hiện sự đồng tình.

“Uống đi!”

Mạc Thẩm Giai liếc nhìn một cái đưa cho cô một lon nước ngọt mát lạnh đã mở nắp.

Chu Tử Hạ không ngần ngại gì, cô đón lon nước từ tay Mạc Thẩm Giai, ngửa mặt lên uống một hơi cạn.

Nhìn yết hầu chuyển động lên xuống đều đặn của cô, phân tâm Mạc Thẩm Giai bỗng hối hận vô cùng. Cái cảm giác gài bẫy người mình tin tưởng nhất nó quá đáng đến mức độ nào.

Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp, nước da trắng hồng cùng với nụ cười duyên dáng của Chu Tử Hạ khi đối với mình, cô lại cảm thấy hối hận khi gài bẫy người bạn thuở ấu thơ của mình.

Là bạn bè ai lại đi đâm sau lưng bạn như vậy?

Mặc dù không muốn phủ nhận điều phản bội đó nhưng tình huống này quá éo le, Thẩm Giai đành phải đánh cược với hành động của mình, lựa chọn con đường bán đứng bạn để cứu vớt lấy gia đình của mình.

Càng nghĩ sống mũi của Thẩm Giai cay xè lại, đôi mặt hằn lên vệt đỏ như đang muốn rơi lệ, trong lòng như có sợi dây vô hình thắt lại khiến cô càng thấy thêm chua xót.

“Hạ Hạ, dù mai này có xảy ra biến cố gì thì chúng ta mãi luôn là bạn.”

“Cậu trưa nay đã uống thuốc chưa?”

Chu Tử Hạ cảm thấy khó hiểu khi đối phương mở lời nói như vậy.

“Cậu… nói cái gì vậy? Cứ như là cậu làm gì có lỗi với mình vậy!”

Ánh mắt hoài nghi quét một lượt trên khuôn mặt lạ thường của Mạc Thẩm Giai, nhưng kết quả nhận lại vẫn là con số không. Chu Tử Hạ không thể nào tìm ra manh mối bất thường trên khuôn mặt của cô bạn thân.

“Chúng ta là bạn thân chí cốt của nhau cơ mà! Có việc gì làm tội gì phải giấu giếm? Cứ công khai đi nhỡ đâu cả hai cùng giải quyết được.”

Nghe Chu Tử Hạ nói vậy trong lòng của Mạc Thẩm Giai cũng an tâm hơn phần nào. Cô lấy một lon nước không có ga mà ngửa mặt lên trời uống cạn, sau đó liền quay sang nói tiếp với Chu Tử Hạ.

“Rồi sau này cậu sẽ hiểu!”

“Hạ Hạ, mình chỉ mong sao sau này có chuyện gì đó tồi tệ xảy ra thì tình bạn thuở ấu thơ của hai ta vẫn bền vững! Cậu đừng vì sai lầm của mình mà ruồng bỏ tình chị em này.”

Hàng loạt dấu hỏi chấm xuất hiện trên đỉnh đầu của Chu Tử Hạ. Cô nghiêng đầu nghe Thẩm Mạc Giai nói, ánh mắt khó hiểu cùng với vẻ mặt ngu ngơ hiện rõ nét, hệt như một người tối cổ không hiểu chuyện thời cận đại.

“Cậu… định giở trò gì xấu sau lưng mình sao, Thẩm Giai?

“….”

Mạc Thẩm Giai rơi vào trầm mặc không nói gì, mười đầu ngón tay của cô ấy đan lại với nhau đặt trên đùi, cúi gằm mặt xuống như đang lảng tránh những câu nghi vấn của Chu Tử Hạ.

Tâm can của Mạc Thẩm Giai lúc này cực kỳ hỗn loạn, vừa vui mừng nhưng lại vừa hối hận. Chỉ có trời là người ngoài cuộc mới biết được những hành động vừa rồi của cô làm với người bạn của mình là có mục đích gì. Tất thảy những hành động sắp sửa diễn ra đều nằm trong mục đích của Mạc Thẩm Giai.

“Cậu đang gặp vấn nạn gì sao?”

Nhìn góc độ nghiêng này Chu Tử Hạ thấy rõ vẻ mặt đang kìm nén vẻ bi thương của đối phương. Trực giác của cô rất nhạy bén khi nhìn thấu tâm tư của người bạn, không hiểu sao giác quan thứ sáu nhắc nhở cô rằng người tổn hại là cô chứ không phải là Mạc Thẩm Giai.

“Hay là…”

Đừng có nói cậu phải lòng chàng trai nào đó nên có dự định theo đuổi, không quan tâm đến mình nữa sao? Chu Tử Hạ định nói tiếp những lời nghi vấn ở trong lòng thì bị Mạc Thẩm Giai cướp thoại.

“Trời cũng đã sẩm tối, nên về nhà thôi.”

Bấy giờ Chu Tử Hạ mới để ý đến sắc trời thay đổi, không biết ánh chiều tà đã ẩn mình xuống dãy núi từ bao giờ mà thay vào đó bóng tối mờ nhạt dần bao phủ phố phường nơi đây.

“Ừ, về thôi.”

Vào lúc cô đứng dậy khỏi ghế thì đột nhiên cô cảm thấy đầu mình hơi choáng, toàn thân không đứng vững mà chao đảo vài cái sau cùng ngã nhào vào lòng Mạc Thẩm Giai.

Trời đất xung quay tầm nhìn của Chu Tử Hạ cứ xoay tròn liên tục, cô lắc đầu vài cái để cho thần trí mình tỉnh táo hơn.

“Thẩm Giai, mình chóng mặt quá! Mình… mình…”

“Có phải mình bị… bị bệnh hay không? Mình… mẹ mình…”

Chưa nói hết câu Chu Tử Hạ đã ngất lịm trong vòng tay của Mạc Thẩm Giai, tất cả sự việc diễn ra vẻn vẹn chưa quá mười giây. Lúc này Mạc Thẩm Giai chỉ biết nở ra một nụ cười đau khổ.

Từ phía xa xa, dưới gốc cây hoa bằng lăng tím xuất hiện một bóng người, thân ảnh cao ráo sải từng bước chân rộng. Cách ăn mặc của anh ta khiến cho cho nhiêu nữ giới ở gần đó phải dương ánh mắt ngưỡng mộ lên ngắm nhìn.

Trông thật đẹp trai! Đúng là soái ca trong mộng của chị em phụ nữ.

Người đàn ông mặc bộ đồ vest đắt tiền, trên gương mặt đẹp trai hút hồn ấy còn đeo theo cặp kính giả cận, nụ cười cùng giọng nói trầm ấm khiến cho người người say đắm. Anh ta tiến lại gần phía hai người phụ nữ đứng gần đó.

Khi người đàn ông đó tiến gần, Mạc Thẩm Giai dìu Chu Tử Hạ đến bên cạnh anh ta, mở miệng nói trước.

“Tôi đã bỏ liều lượng thuốc đúng như anh yêu cầu. Ba mươi phút nữa thuốc sẽ phát tác.”

Mạc Thẩm Giai cố kìm nén đi vẻ mặt đau buồn của mình mà nói với anh ta.

“Phiền anh về nói với hắn ta, rằng hãy nhẹ nhàng với cô ấy, và đừng…”

Mạc Thẩm Giai chưa nói hết câu đã bị người đàn ông cướp thoại.

“Cô không có nghĩa vụ yêu cầu boss tôi phải nghe theo cô.”

Ngang sau đó vẻ mặt lạnh băng cùng với ngữ điệu khó gần của anh ta thốt lên, nở một nụ cười nhạt nhẽo với Mạc Thẩm Giai.

“Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành.”

Vừa nói anh ta vừa đỡ Chu Tử Hạ từ tay cô, bế bổng cô gái đáng thương lên, sải bước chân dài đến chiếc xe Maybach đang đỗ gần ở đó.

#còn_nữa.

#Ngạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK