• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Cao Lãnh cố nhịn cười xuống dưới bụng, đánh ánh nhìn sang chỗ khác để né tránh đi cặp mặt sắc bén đang trừng về phía mình.

Sời, tưởng thế nào! Hoá ra sợ nóc nhà hơn cả bố.

Hàn Cao Lãnh nghĩ thầm trong bụng, thấy bản thân mình vẫn may mắn chán. Anh liền ung dung đút tay vào túi quần, miệng huýt sáo.

Hàn Cao Lãng quỳ ở dưới sàn nhà mát lạnh, đầu gối bắt đầu tê nhức. Anh liếc nhìn về phía em trai mình, lườm như muốn rơi con mắt mà nó không chịu im lặng.

Mé nó, sao nó lại khịa dai đến như vậy?

Hàn Cao Lãng chửi thề trong bụng, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía bố của mình.

Hàn Cao Tiệp bắt gặp ánh mắt của anh, ông cũng lén lún nhìn về phía vợ mình, sau đó lắc đầu, dùng khẩu hình miệng giao tiếp với anh.

“Bố chịu! Ca này bố không gánh được! Cầu trời niệm phật đi con!”

Hàn Cao Lan bất lực, hụt hẫng mà đáp lại: “Bố thương thằng Lãnh hơn con đúng không?”

Hàn Cao Tiệp cười khổ, lắc đầu: “Không có, thằng nào bố cũng thương yêu như nhau.”

Hàn Cao Lãng tỏ vẻ ra yếu đuối, ngón tay trỏ chỉ về phía hai đầu gối của mình đang quỳ trên đất.

“Chân con tê cứu hết cả rồi, bố cứu con đi. Nếu như con mà quỳ thêm giây phút nào nữa là cái chân của con đi toi đời rồi.”

Hàn Cao Tiệp thở dài, nhún vai, lắc đầu đầy ngao ngán: “Mày tha cho bố đi, bố mệt mỏi lắm rồi!”

“Biết ngay mà! Bố có thương con đâu! Bố thương thằng Lãnh hơn chứ gì!”

“Bố xin mày, mày mà cầu xin bố nữa là đêm nay bố cởi trần quỳ giữa trời đêm đấy. Bên ngoài lạnh lẽo, muối đốt, quỳ qua đêm thì lúc đấy ai thương bố hả con?”

Hàn Cao Lãng vỗ ngực đầy tự hào, nói: “Bố con mình có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu. Con sẽ quỳ cùng bố!”

Hàn Cao Tiệp bĩu môi, nét mặt nhìn Hàn Cao Lãng không đáng tin cậy: “Nói lắm thế! Mày thương tao một chút đi con!”

Hàn Cao Lãng không chịu buông tha, hai tay anh buông xuống xoa bóp lấy đầu gối đang tê cứng của mình.

“Bố cứu con lần này đi, sau này đi qua Xuyên Bế con mang rượu đặc sản bên đó về cho bố.”

Hết cách Hàn Cao Lãng đành phải lấy đồ uống yêu thích của bố mình ra trao đổi. Bố anh rất thích uống rượu đặc sản bên thành phố Xuyên Bế, một loại rượu có hương vị vừa nồng, vừa đắng lại vừa cay, được ngâm ủ các loại thảo dược quý, chôn dưới đất mười bốn ngày.

Người uống rượu này vào sẽ thấy trong miệng của mình bỏng rát, sau đó cuống họng từ từ cảm nhận được vị thơm ngon mới lạ của các loại thảo mộc hoà trộn lại với nhau. Hương vị đó trôi xuống dưới bụng, làm cho toàn thân người ta có cảm giác rạo rực. Loại rượu này được coi là một liều thuốc xuân dược cấp độ bình thường, xuất hiện cảm giác ham muốn sau khi thưởng thức mười lít rượu trở lên.

Hàn Cao Tiệp đương nhiên không đồng ý. Ông không để sở trường của mình bị người ta nắm bắt, đem ra trao đổi.

“Mày buông tha cho bố đi! Thói đâu mà cứ nài nỉ người ta như vậy?”

“Nếu không chịu món đó hay là con tìm mấy cô em chân dài, ngực tấn công mông phòng thủ về tẩm quất cho bố nhá!” Hàn Cao Lãng nháy mắt vài cái, ra hiệu với ông già nhà mình.

Hàn Cao Tiệp tức muốn xì khói đầu, hai tay siết chặt thành nắm đấm đặt trên đùi, đôi mắt mí sụp trừng về phía Hàn Cao Lãng.

“Mày im đê! Sao cứ gạ gẫm tao hoài vậy? Để tao suy nghĩ lại xem sao!”

Hàn Cao Lãng khóc thét trong lòng, mặt mũi mếu máo trông khó coi: “Giờ này còn suy nghĩ gì nữa hả bố? Con sắp chết đến nơi rồi! Hai chân không phải của con nữa!”

Lâm Ỷ Phi suốt từ đầu đến cuối chứng kiến màn đấu chí của hai bố con. Bà yên lặng dõi theo, tuy không hiểu khẩu hình miệng của hai người nhưng nhìn vào sắc mặt bà cũng hiểu đôi phần.

Bà hắng giọng một tiếng, liếc xéo hai thằng nghịch tử trước mặt.

“Hai bố con ông nói hết chuyện chưa?”

Hàn Cao Lãng cùng Hàn Cao Tiệp lập tức mặt mày tái mép lại, nhanh chóng thu hồi vẻ mặt căng thẳng vừa hồi.

“Mẹ, con đứng lên được chưa?”

Vừa hỏi Hàn Cao Lãng vừa chống tay đứng lên. Nhưng đầu gối cách mặt đất chưa đến năm centimet liền in lại vị trí cũ.

“Ai cho đứng mà đứng?”

Hàn Cao Lãng cắn môi dưới sám hối, hai tay không ngừng xoa bóp đầu gối.

Vừa đau, vừa rát lại còn tê nữa.

Đây là lần đầu anh phải quỳ lâu như vậy.

“Biết tội của mình chưa?”

Lâm Ỷ Phi vào luôn vấn đề chính, không dài dòng, muốn anh nhận ra lỗi sai của mình.

“Con chẳng làm sai cái gì cả.”

Hàn Cao Lãng mạnh mẽ, dứt khoát đáp lại câu nói của bà.

Lâm Ỷ Phi cười lạnh một cái, đôi lông mày lá liễu nhếch lên.

“Mày chắc chứ?”

“Con chắc chắn!”

“Được! Thế bao giờ mày định lấy vợ?”

Hàn Cao Lãng bất lực, ngả người về phía trước.

Đúng là chạy bằng trời cũng không thoát câu hỏi gây ám ảnh này.

Đã nói người ta chưa đủ tự tin để lấy vợ, cứ bắt ép lấy là sao nhỉ? Tài thật đấy!

“Mẹ để hai tai của con được thông có được không?”

“Bao giờ lấy vợ?”

“Con làm gì có thời gian để lo chuyện cưới xin, công ty bao việc đang chờ đợi con kìa!”

“Bao giờ lấy vợ?”

“Con chưa để tâm tới vấn đề này!”

“Bao giờ lấy vợ?”

“Aaaa!” Hàn Cao Lãng rống lên một tiếng, ngay sau đó lập tức đưa tay lên bịt chặt lấy miệng mình: “Phải tịnh tâm! Phải tịnh tâm!”

Hàn Cao Lãng nhắm hai mắt lại, hai tay chắp trước ngực, miệng lẩm bẩm tụng kinh.

Phải nhẫn nại, phải nhẫn nại!

Phận nam nhi, chí khí ngút trời! Không vì chuyện cỏn con này mà cãi nhau tay đôi với phụ nữ, mà người đó lại là mẹ của mình.

Tịnh tâm! Phải thật tịnh tâm!

Là mẹ của mình! Không được bất hiếu!

Nhưng bên tay của Hàn Cao Lãng vẫn văng vẳng vang đến câu nói: “Bao giờ lấy vợ?” Khiến cho anh cảm thấy đau đầu nhức óc. Giống như Đường Tăng niệm vòng Kim Cô dạy cho Tôn Ngộ Không một bài học vậy.

Thấy tình hình không ổn, Hàn Cao Tiệp bèn lên tiếng: “Vợ yêu, hay là em cố chờ thêm vài năm nữa đi! Khi đó sự nghiệp của con thành công thì hẵng nghĩ đến việc bắt con lấy vợ!”

Từ sau lưng lấy ra một chiếc bàn phím của máy tính, Lâm Ỷ Phi nhẫn tâm quăng bàn phím máy tính đến bên cạnh Hàn Cao Lãng, sau đó chỉ tay về hướng đó, ra lệnh cho chồng mình đến đó quỳ.

“Càm ràm ít thôi! Ra kia quỳ cùng nó cho tôi! Đêm nay ông đừng hòng ngủ trên giường nữa, cởi trần quỳ giữa sân cho tôi.”

Hàn Cao Tiệp không dám trái vợ, ngoan ngoãn rụt rè mà di chuyển đến bên cạnh Hàn Cao Lãng, từ từ quỳ lên bàn phím máy tính.

“Bố cũng sợ mẹ sao?” Hàn Cao Lãng ghé sát tai bố mình mà hỏi.

“Mày nhìn không thấy sao mà hỏi?”

Đúng là đàn ông dù có học thức cao đến mấy nhưng khi cãi nhau cũng phải thua phụ nữ.

Và Hàn Cao Tiệp cũng vậy! Chưa nói được hết ý đã bị vợ giận dỗi đuổi ra ngoài ngủ riêng rồi.

“Sao bố không mạnh mẽ lên để cho con mình được hưởng chút gen đó!”

“Mạnh mẽ thì có đấy nhưng mà vẫn thua con sư tử cái kia.”

“Sời, tưởng thế nào!” Hàn Cao Lãng thở dài đầy ngao ngán.

“Thôi bố bảo này, nghe lời bố, kiếm đại ai về lấy đi! Chứ mẹ mày dai quá, ngày lải nhải đi lải nhải lại mấy bài ca đó, bố phát mệt rồi.”

“Không được! Thương bố thì sau này vợ nó hành con thì lúc ấy ai thương con.”

“Cái thằng này! Mày đúng là… biết thế ngày xưa đéo đẻ mày ra cho xong.”

“Cái này do bố và mẹ quyết định chứ có phải mình bố quyết định đâu! Bố buồn cười thật đấy! Bố mạnh mẽ lên để cho con được ngẩng đầu chứ!”

“Nói vừa thôi, đêm nay tao phải ra sân ngủ đấy!”

Hàn Cao Tiệp không buồn cãi nhau tay đôi với thanh niên nhiều chuyện nữa. Người gì đâu mà giống đàn bà đến vậy, nói câu nào cãi ngay câu đó.

“Còn thằng Lãnh, mày định bao giờ lấy vợ?”

Bị gọi tên, Hàn Cao Lãnh giật thót tim, hai chân run rẩy.

“Tao có ăn thịt mày đâu mà mày run như cầy sấy vậy?”

“Đâu, đâu có! Mẹ gọi tên đột ngột nên con giật mình thôi, haha!”

“Mày định thế nào?”

Hàn Cao Lãnh vò đầu, nói: “Mẹ cũng biết con làm bác sĩ mà, công việc tối mũi thời gian đâu mà hẹn hò. Nhưng gần đây con đang theo đổi một cô gái, định cuối tuần lấy can đảm đến tỏ tình.”

Nghề nói dối, lượn lẹo Hàn Cao Lãnh đứng vị trí thứ hai thì không ai có chủ nhật.

Lươn lẹo vượt mặt là sở trường của Hàn Cao Lãnh.

Lâm Ỷ Phi gật đầu hài lòng, sau đó rót một chén trà khác đưa lên miệng nhâm nhi.

“Rất tốt! Nhưng bây giờ người cần lấy vợ trước phải là thằng Lãng.”

“Ơ kìa mẹ! Con là con ghẻ của mẹ à?” Hàn Cao Lãng bất mãn không nói hết lời, chỉ biết nói ra một nửa, sau đó lại thu hồi lại.

“Mày yên tâm đi! Tao đã kiếm cho mày một cô vợ rồi, đảm bảo mày sẽ vừa mắt mà xem! Dáng nuột nà, da trắng trẻo lại còn xinh gái nữa.”

Hàn Cao Lãng đành lên kế sách, nói: “Nhưng mà mẹ ơi, con là một kẻ bất lực! Chỉ biết nằm dưới mà thôi!”

Phụt!

Câu nói của Hàn Cao Lãng vừa dứt thì cũng là lúc Hàn Cao Tiệp ngạc nhiên phun một ngụm nước ra ngoài.

Khó khăn lắm mới nhờ người giúp việc rót cho ly nước, nào ngờ đâu nước chưa kịp chảy vào cổ họng liền bị phun ra ngoài.

“Mày nói cái gì vậy con?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK