NGƯỜI YÊU CŨ LÀ TÊN CẦM THÚ (45).
“Lần đầu quan hệ sẽ xảy ra một số sơ xuất, vậy nên cứ kiểm tra cho chắc ăn.”
Lời nói của bác sĩ Nhã Lam rất dễ nghe, câu nói ấy như đang trấn an tinh thần của cô vậy.
Trong suất bao nhiêu năm hành nghề trong y học, bà đã tiếp xúc qua bao đối tượng, già có mà trẻ cũng có.
Có người đến đây khám phụ khoa cũng có người đến đây phá thai.
Cho nên, đối diện với một cô gái mới bước qua tuổi vị thành niên này, bà thấu hiểu và thông cảm mọi tâm tư mà cô gái ấy đề cập.
“Thật ra, không phải lần đầu quan hệ.”
Chu Tử Hạ ngây thơ mà trề môi, có phải lần đầu quan hệ đâu mà là lần thứ tư cô đã quan hệ với hắn ta.
Nhã Lam giả vờ ngạc nhiên, đặt dụng cụ khám bệnh phía sau chiếc rèm chắn rồi đi ra.
“Vậy thì lần thứ mấy?”
Chu Tử Hạ không nghĩ ngợi gì, thật thà mà khai ra ngay.
“Lần… lần thứ tư?”
Nhã Lam cố nhịn cười dưới đáy bụng, tiếp tục trò chuyện với cô gái.
“Lần đầu quan hệ vào thời điểm nào?”
“Đêm qua, khi ấy cháu vừa tròn mười tám.”
Nhã Lam khẽ à lên một tiếng, ngay sau đó ngoảnh mặt ra hướng khác mà khẽ cười thầm.
Đúng là tuổi trẻ có khác, không đợi được thêm chút nữa mà đã hành động ngay đêm đón sinh nhật của mình. Ắt hẳn bạn trai đã nhận nhịn từ rất lâu rồi, nếu không thì sao lại để di chứng đau cho bạn gái đến tận bây giờ chứ.
“Khá bất ngờ đấy.” Nhã Lam nói, kéo ghế ngồi xuống, lật hồ sơ xem bệnh án của Chu Tử Hạ.
Nhã Lam lại hỏi cô tiếp: “Khi quan hệ có dùng biện phát an toàn không? Khả dụ như là tránh thai ấy.”
Toàn thân Chu Tử Hạ cứng đờ lại, một tay siết chặt lấy vặt váy.
Cô cắn chặt lấy môi dưới mà trả lời: “Không có.”
Nhã Lam vẫn giữ khuôn mặt bình thường, đứng dậy đi đến chiếc tủ bé được đóng chắc trên tường.
“Còn nhớ lần cuối quan hệ cách hiện giờ được bao nhiêu phút rồi.”
Chu Tử Hạ ngẫm nghĩ, đưa mắt nhìn lên đồng hồ được treo trước cửa phòng, trong đầu tính nhẩm con số.
“Được… được hơn ba mươi phút.”
Nhã Lam gật đầu, mở tủ ra tìm kiếm thứ gì đó. Tầm hai phút sau bà lấy ra một vỉ thuốc đưa đến cho Chu Tử Hạ.
“Uống đi.”
Chu Tử Hạ một lần nữa khó hiểu, cẩm vỉ thuốc chỉ có một viên trên tay, ánh mắt mong chờ đáp án nhìn về phía bác sĩ.
“Thuốc gì vậy? Tại sao cháu lại phải uống.”
“Đấy là thuốc tránh thai khẩn cấp. Uống thuốc này vào sẽ thay đổi chu kỳ kinh nguyệt, hạn chế khả năng mang thai sau lần đầu quan hệ.”
Chu Tử Hạ khẽ à lên một cái, sau đó bóc viên thuốc bỏ vào miệng, nuốt chửng một cái.
Sau khi nuốt trôi viên thuốc xuống bụng, khoé mắt của Chu Tử Hạ đã lăn trào những giọt lệ bị thương.
Nhã Lam vỗ vai Chu Tử Hạ mà an ủi.
“Nhưng dù sao mọi chuyện đã qua rồi, cháu không nên bận tâm làm gì.”
Đối với người ngoài thì nói, chuyện này đã qua đi nhưng đối với Chu Tử Hạ mà nói, chuyện này chư hề kết thúc mà nó vẫn lặp đi lặp lại trong cuộc đời của cô.
Ánh mắt của Chu Tử Hạ sầu thương, hai tay đặt trên vạt váy, nửa muốn cởi nửa lại không muốn.
Sau cùng vẫn là Nhã Lam lên tiếng thúc giục cô, trên tay cầm một chiếc kính mà đeo lên.
“Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa sẽ ảnh hưởng đến tâm lý đó.”
Nhã Lam đeo kính lên, quay sang nói tiếp với Chu Tử Hạ. Ngôn Tình Tổng Tài
“Cởi nốt ra đi rồi vào bên trong nằm, đặt hai chân lên giá đỡ.”
Vừa nói Nhã Lam vừa chỉ tay về hướng khu vực khám.
Chu Tử Hạ không do dự nữa, nếu đã đến đây khám rồi thì làm gì phải xấu hổ ngượng ngùng nữa.
Còn tốt hơn phòng khám khi nãy, đỡ phải để cho người đàn ông cầm thú kia một lần nữa ngắm nhìn cơ thể của mình.
Cô cởi bỏ chiếc vay trên người mình xuống, cẩn thân gấp gọn nó vào rồi để trên bàn. Trên người cô lúc này chỉ còn lại bộ đồ nội y bằng ren màu đen bó sát những nơi nhạy cảm trên cơ thể.
Chu Tử Hạ đi đến nơi mà bác sĩ chỉ, nhẹ nhàng vén tấm rèm chắn màu xanh, bên trong có một chiếc giường và một số dụng cụ y tế mà Nhã Lam vừa mới đem vào.
Cởi nốt đi những vật chắn trên người, Chu Tử Hạ nằm trên giường bệnh, đặt hai chân lên giá đỡ.
Nhã Lam chuẩn bị dụng cụ, ngồi ở phía đối diện giữa hai chân của cô.
“Chu Tử Hạ, hãy thả lỏng người ra, như vậy ta mới có thể kiểm tra được.”
Chu Tử Hạ hít một ngụm không khí lạnh vào trong lồng ngực, sau đó thả lỏng cơ thể.
Nhã Lam nhíu mày mà kiểm tra nơi đó của cô.
Vách thịt trong hang động đã sưng tấy lên, cửa động có một vết rách bằng đốt ngón tay.
“Âm hộ bị rách trong khi quan hệ, ước chừng khoảng ba đến bốn centimet, phải khâu lại và sát khẩu để tránh trường hợp bị viên nhiễm.”
Lời nói của Nhã Lam vừa dứt toàn thân của Chu Tử Hạ run lên.
Cô không ngờ tên đó lại mạnh bạo đến vậy, mạnh đến nỗi khiến cho nơi đó bị rách. Bảo sao lúc sáng cô muốn đi tắm lại cảm thấy nơi đó đau đến vậy. Cứ như bị con dao sắc cứa rách vậy.
Nhã Lam khẽ liếc nhìn cô thêm một cái, rồi tỉ mỉ quan sát từng biểu hiện nơi nhạy cảm.
“Một lát nữa gây mê rồi mới có thể tiến hành phẫu thuật khâu vết thương lại. Nhưng mà phải nhớ, trong thời hạn bảy ngày không được cho bạn trai động đến, nếu vẫn cố làm thì hậu quả sau này rất nặng đó.”
Chu Tử Hạ không còn tâm trạng để mà nghĩ ngợi nữa, bác sĩ nói gì cô gật đầu câu đó.
Quá trình phẫu thuật diễn ra trong ba mươi phút.
Chu Tử Hạ cứ nghĩ sau khi phẫu thuật sau sẽ được về nhà nghỉ ngơi, ai ngờ đâu bị giữ lại thêm hai tiếng nữa. Bác sĩ nói với cô rằng, ở lại để kiểm tra vết khâu, cứ cách vài phút là có người đến kiểm tra, bôi thuốc giảm đau cho cô.
Khi cô làm thủ tục xuất viện đã ba giờ chiều, Chu Tử Hạ không ngờ đây là lần đầu tiên mình nhập viện chỉ vì lý do quan hệ như này.
Đình Thẩm Giai mua cho cô thức uống mà cô yêu thích, nhưng hiện tại tâm trạng của cô không được tốt.
“Hạ Hạ, chẳng phải cậu rất thích uống sữa tươi trân châu đường đen sao?”
Đình Thẩm Giai một tay cầm ly sữa tươi trân châu vừa nới mua, tay khác cầm món ăn xế chiều mà đưa cho Chu Tử Hạ.
Cô lắc đầu, tâm trạng ủ rũ.
“Mình không có tâm trạng để ăn.”
Nói xong Chu Tử Hạ liền ôm lấy Đình Thầm Giai vào lòng.
“Thẩm Giai, cho mình ôm cậu một cái. Xong rồi thì chúng mình trở về trường học vậy.”
Cả sáng nay cô đã nghỉ rồi, chiều nay có có tiết học ca ba nên cô không thể nào nghỉ tiếp được.
Chỉ có cắm đầu vào học cô mới có thể gạt bỏ đi mọi thứ, nhưng liệu rằng hắn ta có biết trường coi đang học để mà tìm tới hay không.
Đình Thẩm Giai hai tay bất động bưng đồ, ánh mắt hằn lên tia đỏ.
Cô hiện tại rất muốn khóc, muốn khóc thật lớn.
“Hạ Hạ, mình xin lỗi.”
Chu Tử Hạ không để ý đến sắc mặt của cô bạn, vẫn cứ vùi mặt vào lồng ngực của Đình Thẩm Giai.
“Vì sao cậu phải xin lỗi mình. Cậu đâu có làm gì sai.”
Đình Thẩm Giai cố cầm nước mắt trong hốc mắt, hít một hơi thật sâu mà nói.
“Xin lỗi đã không ở bên cậu lúc cậu bị hắn cưỡng bức.”
Chu Tử Hạ lắc đầu, cô phản bác lại.
“Cậu không có lỗi, lỗi là do kẻ nào đó đã bắt cóc mình rồi đưa mình lên giường của hắn ta.”
Lời nói ấy chạm vào tim đen của Đình Thẩm Giai, cô khẽ rít lên một cái, sau đó nhìn vào mái tóc rối xù của Chu Tử Hạ.
Chu Tử Hạ nào có biết, kẻ đã bắt cóc cô, đưa cô lên giường của kẻ xấu lại chính là bạn thân của mình.
“Hạ Hạ, cậu đừng ôm chặt mình như vậy. Chúng ta cùng về trường thôi.”
Nói rồi Đình Thẩm Giai thấy Chu Tử Hạ buông mình ra, ngay sau đó cô dẫn bạn mình về phía bãi đỗ xe.
Tài xế thấy Đình Thẩm Giai đến, vội vàng mở cửa xe.
Vào lúc Đình Thẩm Giai định quay sang căn dặn với Chu Tử Hạ điều gì đó thì chợt ánh mắt cô rơi vào đôi nam nữ đang đi ở phía xa xa.
“Hạ Hạ, nhìn kìa!”
Đình Thẩm Giai vỗ nhẹ một bên vai của Chu Tử Hạ, ánh mắt ra hiệu cô nhìn về phía bên trái.
“Nhìn sang bên trái, đó có phải là Hàn Cao Lãng không?”
Đã có ai đọc bộ này rồi thì giơ tay lên nào. Mọi người muốn đọc H+ hay là Cao H? Cứ nói nha để Ngạn viết.