NGƯỜI YÊU CŨ LÀ TÊN CẦM THÚ (40).
Tìm được điểm nhạy cảm của người con gái, đầu ngón tay của Hàn Cao Lãng không ngừng ma sát vào điểm G mẫn cảm, khiến cho Chu Tử Hạ phát ra những tiếng rên la mờ ám.
Nơi mẫn cảm bị kích thích, nhiệt độ trong cơ thể không ngừng tăng lên, hệt như phía sâu trong cõi lòng có đốm lửa nhỏ đang bập bùng cháy.
Đốm lửa ấy chính là dục vọng, đó đang dần được thắp sáng lên.
Trong căn phòng yên tĩnh giờ đây chỉ còn tồn lại tiếng rên kiều suyễn cùng với tiếng thở dốc, Chu Tử Hạ nỉ non van xin người đàn ông.
“Xin anh… đừng… đừng mà…”
Hàn Cao Lãng nở một nụ cười dâm tà, ghé sang khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tử Hạ.
“Em muốn trở về bên hắn ta sao?”
Lực đạo ma sát ở điểm mẫn cảm ngày càng tăng, Chu Tử Hạ không chịu nổi sự khoái cảm kích thích từ đầu ngón tay của người đàn ông. Cô lắc đầu lia lịa mà phụ định câu nghi vấn chứa sặc mùi dấm ghen.
“Không… tuyệt đối không… không bao giờ…”
Chu Tử Hạ không kiềm chế được âm thanh yêu kiều thoát ra khỏi cuống họng của mình, sự chuyển động nhịp nhàng ngón tay hư hỏng của người đàn ông khiến cho đại não của cô phát hoả, vừng trán rịn mồ hôi.
Nhìn biểu cảm khác lạ trên khuôn mặt của cô gái, Hàn Cao Lãng không từ ý định buông tha cho cô.
Anh hững hờ vô tâm, không để ý đến sự vùng vẫy yếu ớt của cô nàng, ngón tay của anh xâm phạm đến nơi tư mật của cô, không ngừng khai phá những thứ tinh hoa vùi sâu bên trong, đùa bỡn đoá hoa mẫn cảm.
“Hắn ta có gì tốt hơn tôi cơ chứ?”
Ánh mắt của Hàn Cao Lãng hiện rõ thần sắc chết trong, từng tia máu đỏ lan rộng dần đôi mắt phượng hoàng, rất lạnh lùng nhưng cũng thâm trầm.
Chu Tử Hạ bị khoái cảm tra tấn dây thần kinh, đầu tóc có chút rối xù, cô cắt chặt môi dưới đến rỉ máu.
“Không, cậu ấy không tốt bằng anh.”
Khoé môi của Hàn Cao Lãng nhếch lên để nộ nụ cười gian tà, lực đạo tay mơn trớn đoá hoa mẫn cảm không hề giảm đi.
“Không tốt bằng tôi? Hắn ta đẹp trai hơn tôi?”
Chu Tử Hạ cắn răng lắc đầu: “Không đẹp trai bằng anh.”
Hắn ghen tuông đến mức hồ đồ, điên cuồng hỏi cô với các câu hỏi khác nhau.
Mỗi một câu hỏi đó Chu Tử Hạ chỉ biết phủ nhận, nói cậu bạn học đó điều thua xa người yêu cũ của mình.
Cô phải khen hắn chứ, có nhe vậy thì hắn mới nhẹ nhàng với cô.
Cô cũng không thể ngốc nghếch, cứng đầu như trước được, bởi người đàn ông trước mặt này không hề đơn giản.
Anh ta vừa có tài, vừa có tiền, vừa có địa vị trong xã hội, hơn thế nữa anh ta còn là một tên cầm thú, một tên háo sắc, một tên lưu manh, một tên sắc lang.
Cô không thể chọc vào tổ kiến lửa ngàn năm này và càng không thể thêm dầu vào lửa được.
Mục đích hiện tại của cô là làm sao thoát khỏi tên người yêu cũ cầm thú này, mong sao tránh xa hắn càng xa càng tốt.
Bây giờ cô thật sự hối hận khi trước mình lỡ đem lòng yêu hắn ra, để rồi khi yêu rồi mới nhận ra con người thật của hắn.
Hắn không chỉ thuần thục mọi động tác vận động trên giường mà hắn có tố chất tia gái rất chuẩn mực.
Cô không biết đã có bao nhiêu cô gái đã qua tay, nằm dưới hắn ta, và cô là người thứ bao nhiêu trong danh sách bạn tình của hắn.
Hắn nói lần đầu hắn trao cho cô vào đêm sinh nhật thứ mười tám của cô, lời nói ấy liệu có tin được hay không?
Bởi vì phân tâm cô nghĩ, rằng nếu như lần đầu thì ai mà chả có lúc bỡ ngỡ, sẽ không thuần thục mọi tư thế, hành động ra rồi vào, lên lại xuống với bạn giường.
Và điều đặc biệt hơn nữa, nam giới lần đầu quan hệ sẽ có hiện tượng nổ súng sớm, còn hắn ta thì sao? Lăn lộn với cô một thời gian dài mà chưa chịu phóng kích, khiến cho cơ thể cô hứng phấn vì thuốc kích thích nó lại phản tác dụng, mệt mỏi tột cùng mà hắn không chịu buông tha.
Lời nói của hắn liệu có đáng tin?
Cô thường nghe mấy cô bạn thường bà tám, nói chuyện phiếm với nhau rằng con trai thường thật thà nhất khi ở trên giường. Sau khi xuống khỏi giường, kéo khoá quần lên thì lại trở thành người đàn ông khác, thuần thuần bí bí khó mà phán đoán.
Chu Tử Hạ đang chìm đắm trong suy nghĩ thì bỗng nhiên cô cảm thấy cổ tay mình được nớt lỏng, cô giật mình kéo linh hồn trở về với thực tại.
Hàn Cao Lãng đã buông bỏ cổ tay cô ra mà vòng ra sau lưng ôm lấy thắt lưng của cô, nhưng có điều đoá hoa mẫn cảm của cô anh chưa chịu buông tha, vẫn vờn đùa nó trở lên ướt át.
Chu Tử Hạ bối rối không biết đặt tay ở đâu, đành phải vịn vào bả vai của người đàn ông, cố kìm hãm tiếng rên trong cuống họng.
“Không cần phải kiềm chế tiếng rên lòng mình. Hãy cứ la lên đi, căn phòng này cách âm cực tốt, sẽ không có ai nghe thấy tiếng rên mê hoặc lòng người của em đâu.”
Chu Tử Hạ không muốn, cô lắc đầu, hai mắt cô nhắm nghiền lại.
Hàn Cao Lãng dường như đoán được nội tâm của cô, ghé sát vào tai cô mà nói.
“Yên tâm, nhà hàng này là do tôi đầu tư thiết kế, căn phòng này cũng thiết kế riêng cho mình tôi, cách âm cực tốt vậy nên em cứ thoái mái bộc lộ cảm xúc của minh đi. Đừng có quá cố gò bó bản thân mình như vậy.”
Biến thái, thật sự biết thái vô cùng. Phân tâm của Chu Tử Hạ thầm mắng chửi cái tên Hàn Cao Lãng chết tiệt này, đến bao giờ hắn mới chịu buông tha cho cô đây?
Hàn Cao Lãng đã bức cơ thể của cô, khiến cho cô đạt đến cao trào chỉ bằng ngón tay.
Nơi ấy của cô do quá nhạy cảm, một làn mật dịch cứ thế ào ra cuốn lấy đầu ngón tay của anh. Rút tay ra khỏi âm hộ của cô, miệng không ngừng cười lạnh.
“Em thật nhạy cảm.”
Nói rồi Hàn Cao Lãng đột ngột bế bổng Chu Tử Hạ lên khiến cho cô chưa kịp phản ứng, hai tay ôm chặt lấy cổ anh.
“Anh… định làm gì?”
Mở miệng hỏi câu này, Chu Tử Hạ cảm thấy bản thân mình thật là ngốc. Rõ ràng biết trước người đàn ông muốn cơ thể mình, nhưng cô lại hồ đồ hỏi những thứ không cần thiết.
Cứ tưởng nam nhân sẽ không đoái hoài đến câu nghi vấn của cô, vừa sải bước chân đến bàn ăn khi nãy hai người ngồi, Hàn Cao Lãng vừa mở miệng trả lời câu hỏi vừa rồi của cô.
“Đứng ở đó không tiện. Để tôi đưa em lên giường.”
“Giường?”
Khỉ thật, ở nhà hàng được thiết kế theo phong cách Nhật truyền thống này lấy đâu ra giường cơ chứ?
Chu Tử Hạ bán tính bán nghi, cô lén lút đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh, như đang tìm thứ gì đó.
Trong căn phòng này ngoài nội thất được bày bố rất là tinh xảo, được trang trí những chi tiết văn hoá độc đáo, ghế ngồi bằng gỗ chân cao.
Nhưng mọi thứ không thể ngờ được, ở phía cuối căn phòng có một cánh cửa nhỏ. Hàn Cao Lãng ôm cô mà sải chân bước đến căn phòng nhỏ, một tay vươn ra đẩy tay nắm cửa.
Cạch!
Cánh cửa được mở ra, ánh sáng mờ ảo không chói loà đập thẳng vào mắt cô.
Chu Tử Hạ ngạc nhiên đến tròn mắt, trong đó thật sự có một chiếc giường bigsize, còn có bàn làm việc, tủ quần áo và còn có một số phụ kiện khác.
Vào lúc Chu Tử Hạ chìm đắm trong suy nghĩ thì đột nhiên cô cảm nhận được cơ thể mình bỗng chốc bay bổng trên không trung rồi đáp xuống nệm giường mềm mại một cách ai toàn.
Cơ thể cô trần truồng không một mảnh vải che chắn phơi bày dưới ánh đèn neon vàng nhạt, thu gọn vào tầm nhìn của người đàn ông.
Hàn Cao Lãng nhanh chóng cởi bỏ chướng ngại vật trên người.
Sau khi chiếc quần bảo bộ được kéo xuống, đại bàng to khoẻ lập tức vẫy cánh vươn mình, đung đưa trong không trung đập thẳng vào mắt Chu Tử Hạ.
“Anh…”
Chu Tử Hạ kinh hãi khi nhìn thấy vật đàn ông to lớn sau khi chướng ngại vậy được cởi bỏ. Kích cơ to thật kinh người, cô sợ sệt mà lùi lại phía sau.
“Hàn Cao Lãng, không thể… không thể…”
Thứ đó lần này có vẻ to hơn lần trước, thật sự là rất to.
Hàn Cao Lãng cười tà mị, bước đến bên giường, vươn tay ra tóm lấy cổ chân cô mà kéo lại về phía mình.
Anh đem cô gái nằm ở dưới còn thân thể cường tráng áp lực của mình đè ở phía trên.
Chu Tử Hạ hoảng hốt, hai mắt nhắm nghiền lại không muốn chứng kiến cảnh tượng ngượng ngùng trước mắt.
Cô cảm nhận bàn tay ấm nóng của người đàn ông nắm lấy, một giây sau cô thấy tay mình được đặt vào chỗ gập ghềnh nhấp nhô nào đó. Chu Tử Hạ thất thần mở to đôi mắt ra, ngay sau đó mặt đỏ ửng đỏ mặt né tránh đi ánh mắt khát tình của anh.
“Thằng nhỏ đói rồi, nó muốn em được cưng chiều.”
Vừa nói Hàn Cao Lãng điều khiển tay cô vuốt ve lên xuống vật cứng.
“Vậy nên ta làm hiệp nữa nhé.”
Hàn Cao Lãng gặm lấy vành tai đỏ ửng của cô, thì thầm giọng nói tà mị bên tai cô khiến cho Chu Tử Hạ rùng mình.
“Ể… anh… lưu manh…”