NGƯỜI YÊU CŨ LÀ TÊN CẦM THÚ (22).
Nếu như Đình Thẩm Giai giao kèo với lời đề nghị của Hàn Cao Lãng thì Đình gia được cứu vãn rồi.
“Đình tiểu thư, cô nên nhớ ông già nhà cô nợ tập đoàn Hàn thị chúng tôi rất nhiều đó.”
Hàn Cao Lãng ung dung tự đại, khoé môi nhếch lên tràn đầy vẻ tự tin.
“Cô chỉ có hai sự lựa chọn, điều đó cô hoàn toàn nắm rõ.”
Đình Thẩm Giai đương nhiên biết người đàn ông mục đích chính đang đề cập đến cái gì.
Thứ mà anh ta muốn không phải sự chuộc lỗi thú tội của người ba tham lam của Đình Thẩm Giai, thứ mà anh muốn chính là một cô gái.
Đình Thẩm Giai chỉ có hai sự lựa chọn.
Một là từ chối, hai là ngoan ngoãn chấp thuận.
Nhưng cô đâu thể nào bán đứng bạn bè của mình chứ, dù sao hai người cũng là bạn bè từ thuở ấu thơ. Bây giờ dâng tấm thân cô ấy lên miệng cọp, liệu tương lai của cô ấy sẽ như thế nào chứ?
Đình Thẩm Giai đã cố tự nhủ bản thân mình thật mạnh mẽ, nhưng cô không thể nào để ba mình lâm vào khủng hoảng được.
Hai tay của cô siết chặt thành nắm đấm, trong lòng bàn tay còn thẫm đẫm mồ hôi vì sự căng thẳng, đấu tranh của phân tâm.
Chu Tử Hạ…
Đến giờ phút này Đình Thẩm Giai chỉ biết than thầm trong lòng, cảm thấy bản thân mình thận ngu muội khi dám nhắc tên cô bạn mình trước mặt người đàn ông này.
Chu Tử Hạ ơi là Chu Tử Hạ…
Nước này mình đi sai thật rồi.
Mình thiết nghĩ hắn ta sẽ không hề để ý đến cậu, ai ngờ đâu hắn lại muốn chiếm lợi thân thể của cậu.
Ôi than ơi, mình phải biết làm sao đây? Mình đây thể nào mà bán đứng cậu được chứ?
Nếu như cậu thấu hiểu hoàn cảnh thực tại của mình, đặt cậu vào vị trí của mình thì liệu rằng cậu có suy nghĩ giống như mình không?
Suy nghĩ rằng làm thế nào để đưa bạn đến chỗ hẹn, làm thế nào để cho bạn không nhận ra hành động thất thường của một kẻ xấu xa.
Chu Tử Hạ, hãy tha thứ cho mình lần này, rồi sẽ có một ngày cậu sẽ hiểu cho mình.
Mình có thể không có tài sản nhưng ba mình, dòng tộc của mình không thể sụp đổ trong giây lát chỉ vì một hành động ngu muội của ba mình.
Khi việc này đã nấu chín thành cơm, sau này cậu vô tình biết được kẻ đứng sau cuộc, khi ấy cậu đừng manh động vứt bỏ tình chị em đã gắn bó keo sơn bao năm qua.
Chẳng qua mình chỉ bị dồn đến bước đường cùng thôi, Chu Tử Hạ à.
Hai tay của Đình Thẩm Giai vẫn siết chặt nắm đấm đặt hai bên hông, cô tuyệt vọng khó cưỡng mà ngửa mặt lên, hai mắt nhắm chặt, khoé mi tuôn trào ra những dòng nước mặn chát.
Nước mắt đã làn trào, thương tâm đau khổ chẳng thể rửa trôi.
Đình Thẩm Giai đã khóc, khóc vì bản thân mình rơi vào bế tắc.
Phân tâm của cô đấu tranh vô cùng kịch liệt. Sự mâu thuẫn giữa thiên thần cùng với ác quỷ, người thì đưa ra lời khuyên chân thành, kẻ thì dụ dỗ đưa cô vào con đường tàn nhẫn, xấu xa, ích kỉ, bỉ ổi…
Sau cùng phân tâm của Đình Thẩm Giai bị thuyết phục bởi ác quỷ. Cô nhận lấy tấm chi phiếu trên mặt bàn, mạnh mẽ nói.
“Giao dịch thành công.”
Nhận lấy tấm chi phiếu xong, cô nhấc gót quay lưng rồi khỏi căn phòng đầy sát khí áp lực đến khó thở này.
Đến khi bàn tay của Đình Thẩm Giai đặt lên tay nắm cửa bỗng cô khực lại, quay lại nhìn người đàn ông bằng nửa con mắt.
“Hàn tổng, cũng mong anh giữ đúng lời hứa.”
“Còn nữa, sau đầu giờ chiều tan học, anh cho người đến đón Chu Tử Hạ đi.”
Đình Thẩm Giai nói lưng chừng, giọng nói nghẹn ngào trong kìm nén, cố che dấu đi vẻ yếu đuối bế tắc của mình.
“Và xin anh, hãy nhẹ nhàng với cậu ấy.”
Nói xong Đình Thầm Giai rời khỏi căn phòng, để lại Hàn Cao Lãng một mình bơ vơ giữa căn phòng trống vắng, bên tay nghe từng tiếng gõ bàn ồn ào phát ra từ đầu ngón tay.
Thoáng thấy nét mặt lạnh lùng không một chút gợi sóng bỗng nhiên giãn lỏng ra, thay vào đó là một biểu cảm khoái chí, nở một nụ cười.
“Chu Tử Hạ, để xem lần này em chạy thoát được đi đâu?”
“Hai tháng trước là do em tự ý rời xa tôi, hôm nay em nhất quyết sẽ không tha cho em.”
Yêu một người không thể nào ép bỏ trái tim mình phải quên đi người đó, trừ phi phải tìm một đoá hoa khác để thế thân vào đoá hoa đã mất dạng.
Nhưng Hàn Cao Lãng đâu thể đem lòng yêu người con gái khác được. Người đã làm cho trái tim anh rung động là cô gái tên Chu Tử Hạ, cả đời này anh chỉ nguyện mở cửa trái tim để nồng nào chào đón nhận cô, trao cho cô những yêu thương mật ngọt như bao thứ gọi là tình yêu.
Nhưng giờ đây người đó đâu có còn, ngược lại luôn tìm cách để né tránh anh.
Giá như ngày đó anh không có công việc đột suất đi công tác xa liệu rằng đó đánh mất cô không?
Nước mắt lần đầu tiên anh rơi lại vì người con gái, người ấy đã khiến cho lòng anh thêm phiền muội.
Giá như ngày đó ta đừng quen nhau thì đến bây giờ đỡ tốt hơn không?
Đã bao lần Hàn Cao Lãng học cách quên cô nhưng không anh không sao quên được. Gương mặt xinh đẹp như tiên giáng trần, nụ cười dịu dàng, ánh mắt lôi kéo, dáng người uyển chuyển thướt tha… tất cả mọi thứ thuộc về cô gái ấy cứ hiện rõ nét trong tâm trí anh mỗi lúc anh rơi vào trạng thái nửa say nửa tỉnh.
….
Chu Tử Hạ bỗng giật mình, cô chợt nhớ ra hôm nay là đầu tuần, vội vàng thoát khỏi cái ôm ấm áp của người đàn ông mà ngồi thẳng người dậy. Bỗng phía dưới hạ truyền đến một cơn đau nhức như búa bổ, chạy thẳng lên đại não.
“Ui da, đau quá…”
Chu Tử Hạ cảm nhận đau đớn mà nhíu mày, tay ôm lấy bụng dưới.
Cô chỉ dám nói thầm trong cuống họng mình, âm thanh thoát ra chỉ đủ để cô cảm nhận nghe thấy.
Hàn Cao Lãng cũng phản ứng theo, anh ngồi thẳng dậy, thân thể cường tráng không một mảnh vải che chắn, nơi nhạy cảm đều được phơi bày ra trước mặt.
Vật của nam giới sau khi trải qua cơn kích tình mà vẫn mạnh mẽ ngẩn cao đầu, đập vào đồng tử của Chu Tử Hạ khiến cho cô cảm thấy kinh hãi.
Chu Tử Hạ bất giác e ngại, mặt đỏ ửng như trái cà chua chín cuối mùa sắp rụng, tim đập thình thịch. Theo phản xạ, hai tay cô đưa lên che đi tầm nhìn của mình, toàn thân co rút quay sang chỗ khác, lưng để đối diện với anh.
“A…”
Cô khẽ kêu lên một tiếng chỉ vì mình đã nhìn vào thứ không nên nhìn.
“Anh… có thể cất kín được không?”
Có thể đừng phơi bày ra trước mắt nữ giới được không? Chu Tử Hạ chỉ biết than thầm trong lòng lời thoại tiếp theo.
Lần đầu tiên nhìn trực diện bộ phận sinh dục của nam giới, đã thế nó còn chứa đựng bao nhiêu dục vong nguyên thuỷ của người đàn ông trưởng thành, phía sâu thẳm ấy mỗi lần kiêu hãnh tấn công vào mô thịt mềm mại ấy nó sống động biết chừng nào.
Hàn Cao Lãng đối mặt với tấm lưng trắng mịn, trên làn da vẫn còn in đọng lại bao nhiêu vết tích anh đã để lại, cảm nhận được bờ vai nhỏ nhắn của cô gái khẽ run lên vì xấu hổ, đáy lòng anh càng dâng trào lên một ý nghĩ đen tối.
“Em thử nói xem tôi nên cất như thế nào?”
Vừa nói dứt lời Hàn Cao Lãng đã kéo cô vào lòng mình, ôm cô từ phía sau, hai tay siết chặt lấy thắt lưng của cô tựa hồ như sợ cô vùng vẫy trốn thoát.
#Ngạn.
bão 1/5 (cả nhà đẩy like nha, từ giờ đến 00:00 Ngạn bão nốt chương nhá)
À mà tiện thể mọi người qua đọc thử tác phẩm “Hỡi thế gian này hạnh phúc là gì?” của Ngạn mới ra đi.
🥺năn nỉ đó🥺