Đúng là đàn ông khi ghen lên thật là đáng sợ. Đến bây giờ Chu Tử Hạ mới biết đàn ông sặc mùi dấm nó nguy hiểm đến mức độ nào.
Hàn Cao Lãng phẫn nộ, đem tất thảy sự tức giận trút lên đôi môi hồng hào no đủ của cô, gậm nhấm cắn mút không thôi, khiến cho đôi môi ấy bị sưng phù lên.
Một nụ hôn cuồng nhiệt, một mụ hôn đằm thắm.
Trong không gian chật hẹp vang vọng tiếng rên la mở ám thoát ra từ cuống họng của người con gái, toàn thân run rẩy, cặp đùi mềm mại cọ sát vào phần hông cùng với cơ bụng săn chắc của người đàn.
Hàn Cao Lãng vươn tay tóm lấy một bên đùi không ngừng run rẩy của cô. Lòng bàn tay ấm áp chạm vào làn da mềm mại của Chu Tử Hạ, vuốt ve lên xuống kích thích luồng điện cảm xúc lan toả khắp dây thần kinh, chạy sộc lên đại não.
Bàn tay ấy đâu chịu nằm yên một chỗ, nó di chuyển lên rồi lại xuống, từ từ tịnh tiến lên phía trên, luồng vào bên trong chân váy của cô, động chạm vào nơi nhạy của người nào đó. Ngón tay giữ của người đàn ông vuốt ve vật nhỏ cách một lớp vải, phía bên trên vẫn bận bịu công việc khoá chặt đôi môi nhỏ của cô.
Chu Tử Hạ giật nảy người, đôi chân thon thả theo cảm tính mà kẹp chặt lại nhưng chen vào đó là thắt lưng cứng cỏi của người đàn ông.
Nơi nhạy cảm lại một lần nữa bị xâm phạm, khiêu khích. Nhưng nơi đó của cô hiện tại rất nhạy cảm, với lại bác sĩ nói không nên luân động một thời gian dài.
Chu Tử Hạ hấp tốc, hai tay đặt trước cơ ngực rắn chắc của anh mà ra sức đẩy mạnh.
“Hàn Cao Lãng, không được… chỗ đó không thể…”
Mi tâm của người đàn ông lập tức nhíu lại, bàn tay ranh ma ấy không ngực trêu ghẹo đoá hoa mẫn cảm cách một lớp vải, khoé môi khẽ nhếch lên.
“Nơi này của em đã ướt rồi này, em còn từ chối?”
Đây là phản ứng bình thường khi bị bạn tình khiêu khích, có gì mà ngạc nhiên đâu chứ? Chu Tử Hạ than thầm trong đáy lòng, hai tay cố gắng giữ lại bàn ray hư hỏng kia.
“Không được! Hàn Cao Lãng, làm ơn tha cho em đi! Hiện giờ không tiện.”
Nghe lời từ chối của cô gái, tâm trí của Hàn Cao Lãng bỗng loé lên một ý nghĩ khác, ngay lập tức anh rút tay ra khỏi nơi đó của cô.
“Ý của em là…”
Hàn Cao Lãng nở một nụ cười nham gian tà, một tay giữ chặt lấy khuôn mặt đỏ ửng, ép đôi mắt xanh biếc của cô đối diện với mặt mình.
“Hiện giờ không tiện, để tối sao?”
Chu Tử Hạ né tránh đi ánh mắt sắc bén của loài lang sói, bối rối không nói được lên lời.
“Không… không…. phải…”
Cô phải mở miệng nói thế nào đây? Chẳng lẽ mặt dày không một chút liêm sỉ mà nói nơi đó của cô bị anh làm rách, sau đó phải phẫu thuật khâu lại sao?
Nói vậy tư mật của cá nhân mà cho người đàn ông biết, cứ phải nói ngại thối mũi, có đào một trăm cái hỗ cũng không thể nào trốn thoát khỏi cái ngại này.
“Ý em là… dì bà… tới thăm…”
Chu Tử Hạ cắn chặt môi dưới mà nói dối.
Cô cũng không dám chắc là dì bà có tới thăm hay không, bởi vì thông thường sau khi uống thuốc tránh thai thì chu kỳ kinh nguyệt sẽ thay đổi. Khả năng dì bà tới thăm lúc này là không thể.
Hàn Cao Lãng cười nhạt một cái, khuôn mặt đẹp trai của anh tiến lại gần sát cô.
“Em nghĩ tôi là một kẻ ngốc sao?”
Chu Tử Hạ không làm chủ được cảm xúc trong người mà khẽ rùng một một cái, cái trán rịn mồ hôi.
Nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, trong lòng của Chu Tử Hạ cảm nhận được sát khí nguy hiểm. Cô biết bản thân mình không thể nào nói dối được bởi vì bao nhiêu ưu nhược điểm của cô đều bị Hàn Cao Lãng nắm bắt được hết.
Không còn cách nào khác, Chu Tử Hạ lấy hết dũng khí mà trong người mình có được, mở miệng ra định nói nhưng lại thôi. Sau cùng cô lấy hồ sơ bệnh án từ trong balo của mình mà đưa ra trước mắt anh, ánh mắt nhìn về phía anh ý muốn anh tự mình đọc.
Hàn Cao Lãng nhận lấy tờ giấy từ trong tay của Chu Tử Hạ, ánh mắt chăm chú đọc từng dòng chữ mực đen trên tờ giấy trắng. Đọc lướt qua một đợt bỗng nhiên có một dòng chữ nguệch ngoạc, ánh mắt của Hàn Cao Lãng tối sầm lại.
“Đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp.”
Lời nói vừa dứt thì tờ giấy trên tay Hàn Cao Lãng bỗng nhiên bị vò nát, ngay sau đó Chu Tử Hạ bị ánh mắt đanh thép của người đàn ông làm cho sợ hãi.
Chu Tử Hạ chưa từng xem qua hồ sơ bệnh án của mình. Khi được ra viện cô chỉ biết mang theo cảm xúc bất lực mà rời khỏi bệnh viện, đến hồ sơ bệnh án cô cũng chưa kịp xem, hiển nhiên cũng không biết trên đó lại viết cô đã uống thuốc tránh thai.
Giác quan thứ sáu nhạy bén nhác nhở cô rằng, sẽ có một trận bão táp phong ba ập tới đây. Chu Tử Hạ tay chân luống cuống mà vội giải thích.
“A… cái này… cái này là do… do…”
Cô chưa kịp giải thích thì đã bị Hàn Cao Lãng cướp lấy thoại.
“Em chê tôi bẩn nên mới uống thuốc để diệt nống nòi của tôi?”
Hàn Cao Lãng tức giận, toàn thân toát ra luồng khí chết chóc, trên đỉnh có những áng mây đen ùn ùn kéo đến, ánh mắt của anh lúc này hệt như ánh mắt của thú dữ đang ngắm nhìn tấn công con mồi.
“Chu Tử Hạ, em chê đời còn dài sao?”
Hàn Cao Lãng nghển cổ định hôn lấy cô thêm một lần nữa thì hai tay của cô đã chặn lấy môi anh, cô sợ hãi nói.
“Ấy, đừng…”
Chu Tử Hạ cố mỉm cười thân thiện với Hàn Cao Lãng, trong phân tâm không ngừng tìm cách thuần phục thú dữ này.
“Anh lại cưỡng hôn em rồi, chẳng phải khi trước anh đã từng hứa rằng không hôn khi em không đồng ý sao?”
Khi Chu Tử Hạ trao nụ hôn đầu của mình cho anh, ngay sau đó anh được nước là lấn tới, những lúc giận dỗi việc gì đến trút giận lên chiếc miệng nhỏ của cô.
Đến giờ cũng vậy, mỗi lần ghen tuông vô cớ anh đều cưỡng hôn cô, không thì lại trừng phạt cô với vô số tư thế trên giường. Trên làn da trắng mịn màng của cô bây giờ lại thêm những vết hôn mờ ám, vết lớn vết bé chồng chất lên nhau.
Hàn Cao Lãng tỏ vẻ ra thanh cao, anh nhướn mày mà hỏi lại cô.
“Em vẫn còn nhớ đến lời hứa đó của tôi sao?”
Nhận lại câu nghi vấn từ đối phương, Chu Tử Hạ đứng hình vài giây, mở miệng định nói điều gì đó nhưng không biết phải mở lời ra làm sao.
Phải rồi, hai người bây giờ chỉ là người yêu cũ…
Nhưng mà người yêu cũ lại lại đi cưỡng bức mình cơ chứ, đáng lý ra cô phải phản kháng nhưng vì trong lòng cô vẫn luôn hướng về anh, cho nên mới chịu đựng những gì mà anh tạo hoá trên người mình.
“Tôi cứ ngỡ sau khi chia tay, em sẽ quên hết mọi thứ cơ chứ?”
Ánh mắt của Hàn Cao Lãng trùng xuống, nét mặt của anh lúc này cũng đã thay đổi, không còn là vẻ mặt khó coi mà thay vào đó là vẻ mặt ôn tình.
“Không ngờ em vẫn còn nhớ tới, có phải trong lòng em vẫn còn có tôi?”
Chu Tử Hạ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang mong đợi câu trả lời, đáy lòng trào dâng cảm xúc khó tả.
Cô có nên trả lời với anh rằng trong trái tim cô vẫn mang bóng hình của anh, vẫn luôn yêu anh như thuở hai người vẫn chưa rời xa không?
Nhưng khi nói với anh rồi, liệu rằng anh có níu kéo với cô, huỷ bỏ hôn ước với vị hôn thê kia để mà cưới cô về hay không?
“Không có, chỉ là ký ức tự nhiên ùa về.”
Chu Tử Hạ hít một hơi thật sau, sau đó buông bỏ một câu nói đau thương trong lòng.
“Em và anh đã chia tay rồi, xin anh đừng làm khó em được không?”
Hàn Cao Lãng cười nhạt một cái, một tay anh nâng khuôn mặt đượm buồn của Chu Tử Hạ lên, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve một bên má hồng hào, sau đó vén mái tóc mai ra phía sau tai.
“Tôi và em chia tay từ hồi nào?”
Chu Tử Hạ ngạc nhiên đến tròn mắt, miệng lắp bắp trả lời.
“Chẳng phải… hai… hai tháng trước sao…”
Hàn Cao Lãng tiếp tục nói: “Lúc nào nhỉ, sao tôi không nhớ gì hết.”