• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Cao Lãng nhíu mày, nét mặt tỏ vẻ không vui khi người ngoài nhận nhầm thân phận của mình.

“Bác sĩ, thật quý hoá quá khi được ngài ghé thăm. Ngài tận tâm tìm đến tận địa chỉ tôi thuê nhà để thăm tình hình sức khoẻ của tôi chăng?”

Đường Y Na dường như không để ý đến nét mặt không mấy ổn định của người đàn ông, vẫn vui vẻ mở lời đón chào khác.

Cảm giác lúc ấy sẽ ra sao khi đường đường là một người đàn ông có quyền lực trong giới thượng lưu, có công ăn việc làm đàng hoàng lại bị vợ của người yêu cũ nhận mình là bác sĩ.

Thân phận có một người em song sinh thật lắm éo le. Đường Y Na đâu có biết người đàn ông này không phải vị bác sĩ thường xuyên thăm khám bệnh tình của mình mà lại là người anh em sinh đôi. Bởi hai người họ quá giống nhau, chỉ là ăn cách mặt có chút khác thường.

Một người mặc trên mình một bộ vest thời thượng, từ đầu đến cuối chân đều toát lên mùi “đại gia”.

Còn một người khi gặp thì lúc nào cũng ẩn thân mình trong lớp áo blouse trắng, vẻ mắt nghiêm túc.

Hàn Cao Lãng trong lòng mắng thầm thằng em chết tiệt một trăm lần. Thăm khám bệnh ai cũng được, ai ngờ đâu lại khấm đúng mẹ vợ tương lai này.

Chu Tử Hạ đón nhận túi đồ thức ăn từ tay mẹ mình, thấy bà nói vậy cũng không lấy làm ngạc nhiên. Bởi vì cô đã gặp anh ở trong phòng khám, đã thế anh còn tỏ vẻ ra ta đây không hề quen nhau, đến bây giờ lại tính gây khó dễ với cô nhưng lại bị em trai mình tình cờ đến.

Cô hầm hực mà xách túi thức ăn vào bên trong nhà trước để lại mẹ mình cùng với người đàn ông ở phía sau. Chu Tử Phong thấy chị mình đi vào trong liền theo chân, vừa đi cậu vừa nói.

“Chị, mẹ mua đồ đầy đủ này hay là chị làm món sườn sào chua ngọt cùng với cơm chiên cuộn trước đi. Chứ mấy tháng nay chị vắng nhà làm em thèm mấy món mà chị nấu quá đi.”

Chu Tử Phong rối rít mà nịnh nọt chị mình, nét mặt không giấu nổi cảm sức hào hứng.

Hàn Cao Lãng liếc mắt nhìn người nào đó, đến khi cả hai bóng hình ấy khuất dạng bên trong nhà thì mới quay sang nói với Đường Y Na.

“Bác gái, hình như bác đã nhận nhầm người rồi.”

Anh không thể nào tiếp túc sống trong cái kiếp “nhận nhầm người” như vậy được. Bởi vì từ sau khi Hàn Cao Lãnh, em trai anh trở thành vị bác sĩ nổi tiếng, thành lập bệnh viện đứng riêng tên của mình là kể từ đó Hàn Cao Lãng anh đây dường như trở thành một kẻ hai chìm tám nổi trong cuộc sống đời thường này.

Ở trong thế giới cạnh tranh, đấu giá thành phẩm của thị trường thì ai ai cũng biết đến anh. Nhưng ở trong cuộc sống giản đơn này, thì ai ai cũng nhận nhầm anh thành em trai mình. Mỗi lần đều được gọi bằng cái tên thay thế quen thuộc.

“Bác sĩ Hàn, hiếm khi thấy anh lộ diện ở quán bar này. Tôi tưởng một vị bác sĩ ưa sạch sẽ như anh đâu có tâm trạng đến một nơi đều nhuộm mùi cồn rượu sặc sụa này.”

Hay lại là một lời chào, một lời cuồng theo đuổi của mấy cô nàng hotgirl, những người phụ nữ mà được Hàn Cao Lãnh thăm khám bệnh.

“Bác sĩ Hàn, anh cho em xin cách liên lạc đi.”

“Bác sĩ Hàn, anh đã có bạn gái chưa?”

“Bác sĩ Hàn, anh đã hẹn hò với ai chưa?”

“Anh Hàn, mẹ anh đã tuyển con dâu chưa?”

“…”

“…”

Nhớ lại những lần mà bản thân mình bị dán cái mác nhận nhầm là y như rằng lửa hận trong lòng Hàn Cao Lãng phun trào. Nhưng mà trách sao bây giờ, nó là em mình thì làm gì được nó, đánh cũng chẳng thể nào giúp mình giải toả lòng tự tôn của mình.

Đường Y Na tưởng anh đang nói đùa, bà vỗ nhẹ vào vai anh.

“Cậu thật là khéo đùa! Tôi đâu có đến nỗi già mà nhận nhầm người.”

“Không không đùa.” Hàn Cao Lãng nghiêm túc mà trả lời lại, nét mặt trở nên đanh thép.

“Thật?” Đường Y Na vẫn không tin vào những gì mà tai mình vừa nghe thấy, nghi ngờ mà hỏi lại.

Hàn Cao Lãng gật đầu một cái, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt bà.

Đường Y Na giật mình, bàng hoàng buông tay của Hàn Cao Lãng ra, trong lòng có chút sợ sệt mà lùi lại về phía sau hai bước.

Không đúng, đôi mặt này không đúng một chút nào.

Đường Y Na bấy giờ mới nhận ra điều dị thường. Bác sĩ Hàn mà bà biết thật tình không có đôi mặt phượng hoàng thần sắc như này, ánh mắt này chỉ khiến cho người ngoài cảm thấy ớn lạnh, sởn gai ốc.

“Cậu không phải là Hàn Cao Lãnh, vậy cậu là ai? Tại sao lại giống bác sĩ Hàn đến từng đường nét đến vậy?”

Hàn Cao Lãng chỉn lại những chỗ nhăn nhéo trên bộ vest đen đắt tiền của mình, thần sắc lạnh băng không hề thay đổi, trịnh trọng mà giới thiệu bản thân.

“Hàn Cao Lãng, anh trai Hàn Cao Lãnh, con rể tương lai của mẹ.”

Đường Y Na đứng hình mất một phút, bên tai cứ ù ù như cối xay gió. Lời giới thiệu ngắn gọn của người đàn ông tựa hồ như một cú thiên lôi giáng xuống trần gian làm cho vạn vật chết đứng.

“Cái… cái gì…”

Bà không thể nào tin nổi sự thật này được, càng không thể nào tin rằng người đàn ông đang đứng trước mặt mình lại là con rể tương lại của mình.

Từ bao giờ bà có con rể quý này cơ chứ?

Đây đúng là món quà bất ngờ mà ông trời tạo hoá ban tặng cho bà.

Hai tay của Đường Y Na mất kiểm soát mà run rẩy trên không trunh, ánh mắt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên mà nhìn về người đàn ông.

“Con rể?”

Đường Y Na đi khệnh khạng về người đàn ông rự xưng là con rể, ánh mắt nhìn qua một lượt từ đầu đến cuối chân mà đánh giá.

“Tại sao ta lại không biết.”

Chẳng ai nói cho cái thân sắp già này biết về vấn đề đại sự này. Sống hơn năm mươi nồi bánh chưng rồi, bây giờ đốt nhiên có một người vừa xa vừa lạ đến xưng là con rể, thử hỏi xem ai không vượt qua nổi cú sốc này cơ chứ.

“Vì không ai nói cho mẹ biết, bây giờ mẹ biết rồi.”

Hàn Cao Lãng vẫn giữ nguyên thần sắc lạnh mà đối đáp lại với mẹ vợ tương lai.

“Nhưng ta đâu có đồng ý.”

Đường Y Na vội vàng lên tiếng, ý nói muốn rể này tuy tốt nhưng bà rất tiếc vì đã có người đặt cọc cưới con gái bà từ trước rồi.

“Việc đến nước này rồi, mẹ không thể không đồng ý.”

Hàn Cao Lãng ngay lập tức bác bỏ.

“Con phải lấy Chu Tử Hạ về làm vợ.” Anh mạnh mẽ mà tuyên bố với Đường Y Na, ánh mắt liếc về phía bên trong nhà.

“Cậu quen con gái tôi được bao lâu rồi?”

“Hơn bốn tháng.”

“Hơn bốn tháng?” Đường Y Na ngạc nhiên, sau đó bà tính nhẩm từng đầu ngón tay.

“Hơn bốn tháng… lúc ấy Hạ Hạ nhà tôi vẫn đang học Cao Trung năm ba.”

Hàn Cao Lãng khẽ vâng một tiếng, bà lại tiếng tục hỏi.

“Cậu năm nay bao nhiêu?”

“Hai bảy tuổi.”

“Hai bảy? Không ngờ cậu có sở thích gặm cỏ non đến vậy.”

“Cỏ non nó mềm, lại còn ngon ngọt nữa ai mà ngu đi chê.”

Đường Y Na á khẩu, song vẫn giữ lại một chút thể diện của mình: “Con bé đã có vị hôn phu, cậu biết chứ?”

Hàn Cao Lãng không bất ngờ, vì ban nãy có nghe Chu Tử Phong nhắc qua.

“Con không quan tâm, nếu Chu Tử Hạ quan tâm đến vị hôn phu thì đâu có đem lòng yêu con.”

Đường Y Na nghe Hàn Cao Lãng nói có đôi phần hợp lý, gật đầu nhất trí với lời nói ấy.

“Cũng có lý. Nhưng mà Tần Miên nó đã về nước rồi, khéo không chừng sớm muộn gì cũng đến gặp Hạ Hạ nhà tôi.”

Hàn Cao Lãng mạnh dạn đáp trả: “Mẹ nhất định phải gả con gái mẹ cho con.”

Đường Y Na lắc đầu, nói: “Nhưng giờ cậu có là người yêu của Hạ Hạ nhà tôi đi chăng nữa thì con bé đã có hôn phu, việc này cần phải suy nghĩ thêm.”

Hàn Cao Lãng cười trừ một cái, đáp lại: “E rằng suy nghĩ lại giờ này không còn kịp.”

Đường Y Na không hiểu câu nói này cho lắm, vẻ mặt đa nghi mà hỏi lại: “Tại sao?”

Anh khẽ cười một cái, sau đó sải bước chân vào trong nhà. Vừa đi anh vừa trả lời lại: “Bởi vì con đã đánh dấu chủ quyền con gái mẹ rồi! Bây giờ con gái mẹ là người phụ nữ của riêng con, thằng khác đừng hòng có cửa bước vào, kể cả vị hôn phu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK