“Không, anh tha cho em được không?”
Nghĩ tới cảnh đêm nay bản thân mình bị người đàn ông đòi hỏi, Chu Tử Hạ thêm phần sợ hãi.
Đêm qua đã bị cưỡng bức cả đêm, đến đêm nay lại phải lên lịch trả bài tới sáng. Sức người chứ có phải sức trâu đâu mà chịu đựng ghê như vậy được.
“Tội của em rất nặng, em nghĩ tôi có thể tha cho em được sao?”
Hàn Cao Lãng cúi đầu xuống định phạt cô một cái hôn nhưng bị cô né tránh một cách hoàn hảo. Chu Tử Hạ khẩn trương lấy tay trỏ chắn trước môi không cho anh hôn, sau đó dùng lực nhẹ khẽ đẩy anh ra xa còn mình thì hơi ngả người về phía sau.
“Đại ca à, em làm gì có tội cơ chứ? Có phải anh đang vu oan giá hoạ cho em đấy không?”
“Có thật là bản thân mình vô tội?”
Hàn Cao Lãng cười khẩy, nói tiếp: “Đừng quên hình phạt của trưa nay! Đêm nay em đừng hòng chạy thoát được! Có trời sập cũng không thể cứu được em!”
Nói xong, người đàn ông cúi đầu xuống cắn lên bả vai của cô.
“Anh có thể nào bớt cắn em có được không?”
Lần nào cũng vậy! Cứ hễ hai người quấn như hình với bóng với nhau là y như rằng anh lại cắn cô, toàn thân cô từ lúc bị anh phá thân đến giờ không chỗ nào là không ê nhức. Cũng may người đàn ông biết điều, cắn chỗ nào cũng được nhưng trừ hai bên cánh tay của cô ra.
Hàn Cao Lãng hừ một cái, đôi môi anh lại di chuyển lên tạo dấu vết mờ ám trên chiếc cổ thon của cô gái, sau đó trả lời.
“Để tôi xem xét lại.”
Chu Tử Hạ nhíu mày, né tránh đi đôi môi nóng bỏng đang dán trên cổ mình.
“Anh đừng có mà ngoan cố! Ể… khoan đã!”
Cô gái chưa kịp nói hết câu đã bị người đàn nghển cổ lên, định khoá chặt đôi môi mỏng đang mấp máy nhưng lại bị bàn tay nhỏ của cô ngăn lại.
“Anh dừng lại đi! Mình đang ở nhà chính của anh đó.”
“Càng tốt! Tôi càng được làm những gì mà mình muốn!”
“Nhưng mà… nhưng mà còn bố mẹ của anh…”
“Yên tâm, họ không để ý đâu!”
“Không! Họ để ý đó!”
Chu Tử Hạ đương nhiên biết ánh mắt của bố mẹ anh. Họ nhìn cô với ánh mắt tràn đầy hi vọng, theo dõi từng nhất cử nhất động của cô.
Không biết hai người có biết cô và anh cùng chung trong một phòng tắm này không? Nếu bị bắt gặp chắc cô không có đường nào để trốn chạy được nữa.
Chu Tử Hạ cố giữ nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt xinh gái của mình, khoé môi giật giật vài cái.
“Buông em ra! Em còn chưa nấu xong bữa tối!”
“Kệ đi! Người giúp việc sẽ thay em làm!”
Chu Tử Hạ khăng khăng từ chối; “Không! Bọn họ không thể nấu được món đó! Nếu như để bọn họ nấu sai công thức là đồ ăn sẽ bị hỏng.”
Hàn Cao Lãng không nói gì, đôi môi của mình bị lòng bàn tay ấm áp của cô gái chiếm cứ. Trong lòng anh kiềm chế hận không trừng trị cô ngay tức khắc, chỉ biết đưa tay lên giữ chặt lấy cổ tay của cô, sau đó hôn lên da thịt mịn màn, hàm răng hé mở bao phủ lên đầu ngón trỏ của cô gái, dùng lực cắn nhẹ một cái.
Bỗng nhiên ánh mắt của Hàn Cao Lãng rơi vào ngón tay áp út của cô, trên đó không còn chiếc nhẫn DR mà anh đã từng tặng cho cô.
“Nha đầu, chiếc nhẫn mà tôi đã tặng cho em đâu?”
Chu Tử Hạ hơi chột dạ, rụt tay lại nhưng lại bị người đàn ông nắm chặt lấy cổ tay của mình.
Cô lo lắng, bối rối, thi thoảng lại cắn lấy môi dưới.
Nhẫn đeo trên tay nó quá lộ liễu, đi đến trường bạn học nhìn thấy lại túm năm tụm ba nói những điều không hay đối với cô. Và cô cũng không thể đeo chiếc nhẫn quý trị giá hàng chục triệu này khi bản thân của mình chưa đủ chín chắn, trưởng thành.
Chu Tử Hạ đã tháo chiếc nhẫn ra khỏi tay ngay khi ra khỏi nhà, đến điểm hẹn mà Đình Thẩm Giai đã hẹn đến.
Lâu như vậy rồi đến giờ anh mới phát hiện ra, đúng thật bó tay!
“Nó quá vướng víu, em sợ làm mất nên mới tháo nó ra. Dù sao em cũng đang đi học mà, đeo đến trường chỉ sợ va chạm ánh mắt miệt thị của mọi người.”
Hàn Cao Lãng cảm thấy những lời của cô gái có chút hợp lý, hôn lên môi cô một cái rồi nói.
“Ừ. Tôi sẽ đợi đến năm em hai mươi bốn tuổi!”
“Để làm gì?”
“Để xin bố mẹ rước em về làm dâu.”
Vào giây phút đó, Chu Tử Hạ im lặng, không nói lên lời.
Anh nói sẽ đợi cô đến năm cô hai mươi bốn tuổi, vậy có nghĩa là còn sáu năm nữa sao?
Sáu năm dài dòng dõng, liệu anh có chờ đợi được không?
Anh muốn cô hoàn thành chương trình Đại học, một phần anh còn có một nhiệm vụ chưa được hoàn thành nên chưa thể nghĩ đến việc cưới xin.
Nước đi sắp tới, một là anh phải chết, hai là nếu sống sót trở về e rằng anh chỉ là một tên tàn phế.1
“Sáu năm đó, anh có đợi được không?” Chu Tử Hạ hỏi anh, trong lòng cảm thấy phấn khởi, hào hứng.
Hàn Cao Lãng nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt có nét đượm buồn, dường như đang tiếc nuối điều gì đó.
“Nếu như tôi còn sống đến ngày đó, em sẽ trở thành vợ của tôi. Còn nếu không thì… tôi buông tha cho em để em tìm lại hạnh phúc vốn có của mình.”1
Nghe người đàn ông ăn nói khác lạ, Chu Tử Hạ có một dự cảm chẳng lành. Không hiểu vì sao tự nhiên lồng ngực của cô đau nhói, tim đập nhanh đột ngột, khoé mắt trái co giật vài cái, sống mũi truyền đến một cảm giác cay xè như muốn khóc.
Liệu đây có phải là điềm báo gì không? Tại sao cái cảm giác quen thuộc mỗi khi điều xui xẻo sắp sửa ập đến.
Chu Tử Hạ đặt tay lên ngực trái, cảm nhận nhịp tim đang đập trong lồng ngực của Hàn Cao Lãng.
“Anh đang nói vớ nói vẩn gì vậy?”
Ánh mắt của người đàn ông nhìn cô vẫn không thay đổi, thanh âm dường như đang kiềm chế lại cảm xúc.
“Rồi sau này em sẽ biết!”
Nói xong, Hàn Cao Lãng giữ chặt lấy cái ót của cô, môi mình bao phủ lên đôi môi đỏ mọng, hưởng thụ dư vị ngọt ngào mà bản thân mình đang có được.
Ở phía bên ngoài, không biết từ bao giờ Lâm Ỷ Phi đã đứng từ đó. Bà áp sát tai mình vào cánh cửa, lắng nghe tiếng động ở phía bên trong.
“Hai đứa làm cái gì mà ở trong đó lâu như vậy? Hơn mười phút rồi mà cũng không chịu ló mặt ra.”
Lâm Ỷ Phi thì thầm, tai cố nghe những thứ âm thanh bên trong.
“Này, em đang làm gì đấy?” Hàn Cao Tiệp vỗ vai, nói nhỏ vào tai vợ mình.
“Em đang xem chúng nó đang làm gì!”
“Chúng nó? Ai? Thằng Lãng với con bé đó sao?”
Hàn Cao Tiệp nhíu mày khó hiểu, theo phản xạ của cơ thể mà áp tai mình lên cánh cửa để lắng nghe âm thanh truyền ra từ bên trong.
“Em có nghe được gì không?”
Sau một hồi nghe ngóng, nhưng bên trong không hề truyền đến bất cứ âm thanh nào.
“Nghe được chết liền! Tôi đang cố nghe xem chúng nó đang làm gì mà lâu vậy.”
Hàn Cao Tiệp ậm ừ qua loa, lại quay sang gòi tiếp.
“Thằng Lãng với con bé chỉ mới gặp nhau, có phải nhất thiết trò chuyện trong đây hay không?”
Lâm Ỷ Phi đến bó tay đến người chồng có suy nghĩ hẹp như vậy. Bà bực mình, củng vào trán của ông một cái thật đau, cố kiềm chế âm thanh lớn tiếng mà mắng mỏ.
“Làm nhiều quá não chưa về hả ông già? Chúng nó quen nhau được nửa tháng rồi, bây giờ gặp lại nhau đương nhiên phải lén lún trong đây rồi!”
Hàn Cao Tiệp ôm lấy cái đầu vừa bị đánh, uất ức hỏi lại.
“Sao em biết?”
“Con bé Lệ Quyên nói cho tôi biết! Cũng may có đứa cháu gái học cùng lớp nên mới khẳng định cô gái này là đối tượng mà thằng Lãng đang hẹn hò.”
Lâm Phỉ Y biết Chu Tử Hạ là bạn gái của Hàn Cao Lãng vào thời điểm lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Lúc ấy nhân lúc Chu Tử Hạ đưa mẹ mình đi toilet, Lâm Ỷ Phi ở lại đã lén lút nhét năm hộp thuốc vào trong balo của cô. Trong lúc bà đang sắp xếp hộp thuốc ấy sao cho ngay ngắn, bỗng điện thoại của Chu Tử Hạ đang để trên mặt bàn bỗng rung lên, màn hình xuất hiện một dãy số cùng với đoạn tin nhắn.
Lâm Ỷ Phi tò mò, nhìn vào màn hình điện thoại, thấy trên đó là một con số điện thoại quen thuộc cùng với dòng tin nhắn ngắn: “Tối nay tôi sẽ về sớm! Chuẩn bị tinh thần trả bài cho nửa tháng qua tôi chưa động vào người em.”1