NGƯỜI YÊU CŨ LÀ TÊN CẦM THÚ (35).
Hàn Cao Lãng hôn cô?
Nụ hôn của anh hiện tại rất cuồng nhiệt, hệt như vũ bão mưa sa, khiến cho cơ thể của cô mềm nhũn.
Sau một hồi gặm nhấm, Hàn Cao Lãng cuối cùng cũng chịu buông tha cho đôi môi đỏ mọng đã bị sưng phù, sau đó hôn lên trán Chu Tử Hạ.
“Anh… anh lại như thế rồi.”
Chu Tử Hạ vội vàng lấy tay che lại đôi môi sưng phù, đôi mắt đã ngấn lệ nhìn về phía anh.
Cô cảm thấy mình như một bữa điểm tâm của hắn vậy, khi buồn khi vui, hễ lúc nào hắn muốn là y như rằng lại cưỡng hôn cô, không thì lại đè cô dưới thân, cuồng bạo ra vào dưới hạ thể.
“Mau ăn đi, sau đó đến công ty cùng tôi.”
“Cái… cái gì?”
Chu Tử Hạ ngớ người, không tin vào những gì tay mình vừa nghe thấy.
Anh ta vừa nói cái gì cơ?
Chu Tử Hạ hoang mang cực độ, vì lý do gì mà cô phải theo gót chân anh đến công ty?
Cô còn bao việc ở nhà, và còn việc học hành trên lớp nữa.
Giờ này ắt hẳn đã muộn giờ rồi, đã thế tiết đầu lại là tiết của giáo viên chủ nhiệm. Giáo viên điểm danh mà không có mặt cô ở đó lại cho rằng cô cúp tiết, lại gọi điện thoại về than phiền với mẹ cô.
Nhắc mới nhớ, bỗng nhiên Chu Tử Hạ có dự cảm không lành.
Không biết là do cô quá nhạy cảm hay sao là lòng dấy lên nỗi bấy an khó tả, hô hấp trở nên bất thường.
Lẽ nào… giáo viên chủ nhiệm đã mách lẻo cho mẹ cô biết rằng con gái bà trốn tiết sao?
Càng nghĩ Chu Tử Hạ càng thêm sợ hãi, không nghĩ ngợi gì thêm mà cắm cúi ngấu nghiến thức ăn.
Chỉ có lúc tập trung vào công việc ăn uống thì cô mới quên hết thảy nỗi ưu phiền trong lòng.
Thói quen này cô bị lây nhiễm bởi cô bạn thân của mình, Đình Thẩm Giai.
Mỗi lần Đình Thẩm Giai lo lắng, bồn chồn việc gì đó là cô ấy lại lôi Chu Tử Hạ đến quán bar giải sầu, uống rượu đến say khướt để quên đi những thứ phi lý.
Nhưng Chu Tử Hạ chưa từng nếm thử qua hương vị của rượu.
Những lúc buồn cô sẽ nhốt mình trong bốn góc tường đen tối, ngồi khóc một mình đến cạn nước mắt, rồi sau đó ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Hoặc là cô sẽ tìm đến thứ uống để giải sầu, khả dụ như đồ uống ưa thích của cô là sữa tươi trân châu đường đen.
Dù coi uống bao nhiêu cũng không cảm thấy chán ngấy, ngược lại còn giúp tinh thần của cô sản khoái hơn nhiều.
Vậy nên Chu Tử Hạ ăn vài miếng sườn xào chua ngọt rồi lập tức quay sang thưởng thức hương vị quen thuộc của trà sữa.
Trong lúc uống cô không cẩn thận làm cho mình bị sặc, cô vội vàng che miệng lại mà ho lấy ho để.
Hàn Cao Lãng suốt từ đầu tới cuối chỉ ngắm nhìn cô gái nhỏ trong lòng đang ngoan ngoãn ăn uống, khi thấy cô bị sặc thì anh nhướn mày, thuận tay rút khăn giấy mà giúp cô lau miệng.
“Có ai ăn tranh của em đâu, làm gì mà ăn vội ăn vàng.”
Chu Tử Hạ vẫn ho, cô quay sang mà trừng anh chằm chằm.
Cô phẫn uất không nói được thành lời. Nếu như không phải do anh thì có lẽ cô không có cảm giác bất an này.
Nghĩ lại thì nghĩ, phải chăng cô quá nhạy cảm với phản ứng của cơ thể?
Thôi quên đi, ăn rồi tính sao.
Chu Tử Hạ định vươn người gắp miếng sườn thì bỗng nhiên cô thấy có cái gì đó sai sai, tay cô khự lại trong không trung, ánh mắt từ từ nhìn xuống dưới eo.
Ôi mẹ ơi!
Chu Tử Hạ khẽ than lên một tiếng.
Sao cô lại không nhận ra bản thân mình đang ngồi trên đùi của người đàn ông cơ chứ? Đã thế hai tay của anh lại đang gắt gao giữ chặt lấy eo của cô, khiến cho cô không thể nhổm lên để gắp thức ăn.
Chu Tử Hạ hạ tay xuống, khẽ ho một cái rồi quay sang nói với anh.
“Khụ… anh… anh thả em xuống.”
Đáp lại cô chỉ là một ánh mắt háo sắc.
Chu Tử Hạ nhìn ánh mắt đó bất giác rùng mình một cái, cô anh người lại về vị trí cũ, né tránh đi ánh mắt chất chứa tia phức tạp.
Ánh mắt đó… hệt như những lúc anh chìm trong nhục dục.
Chu Tử Hạ hít một hơi thật sâu, rồi an ủi chính bản thân mình, tuyệt đối không được để tên háo sắc này lần nữa cưỡng bức.
“Em muốn tự do ăn uống.”
Vẫn là cô mở lời phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Hàn Cao Lãng hờ hững, lạnh nhạt đáp lại cô một mũi âm ngắn gọn.
“Ừ.”
“Ừ gì mà ừ?” Chu Tử Hạ không né tránh ánh mắt của anh nữa, quay lại mà trừng anh.
“Anh giữ em như vậy em không thể gắp được thức ăn.”
Chu Tử Hạ nâng đũa chỉ về món sườn xào với ớt chuông đỏ, món đó quá xa với tầm tay với của cô.
Hàn Cao Lãng nhẹ nhàng áp lưng cô vào lồng ngực của mình, lấy đũa từ tay cô mà gắp miếng thịt nướng khác kề vào đôi môi đỏ mọng của cô.
“Tôi sẽ đút cho em ăn.”
Chu Tử Hạ á khẩu, không cãi được câu nào, bất mãn mà hé miệng ra, đón thức ăn vào trong khoang miệng.
Nhìn vẻ của cô đang ăn hệt như vật sủng đang nhâm nhi món khoái khẩu, càng khiến cho Hàn Cao Lãng có chút khó chịu trong lòng.
Đúng là đàn ông đáng sợ nhất vẫn là đàn ông cấm dục bao nhiêu năm.
Sau khi trưởng thành, Hàn Cao Lãnh đến tuổi hai mươi sáu mới có cơ hội bộc phát được thú tính của mình.
Bây giờ chỉ nhìn lướt qua đang vẻ yêu kiều của thiếu nữ, mà người đó lại là người thương trong lòng, ngay tức thì hoocmon nam tính của anh bỗng vực dậy, nhô cao cách một lớp vải.
“Anh… không tính ăn sáng sao?”
Tại sao chứ chăm chú nhìn người ta ăn như vậy?
Câu sau Chu Tử Hạ định bụng nói ra nhưng lại thôi, nói ra cô chỉ sợ người đàn ông này lại đáp trả cô một câu nói vô cùng phi lý, ngắn gọn mà đầy súc tích.
Khoé môi của Hàn Cao Lãng nhếch lên, để lộ ra một nụ cười của hồ ly trêu chọc người. Anh vuốt ve mái tóc mượt lụa như nhung của cô, đưa một lọn tóc mai lên mũi, hít hà một hơi thật sâu để thưởng thích hương thơm nhè nhẹ của hoa nhài.
“Chờ em ăn xong thì tôi ăn.”
Chu Tử Hạ: “…..” anh đây là có ý gì đây?
Nhìn vẻ mặt ngây thơ, hồn nhiên không hiểu chuyện của cô gái, Hàn Cao Lãng bất giác nở một nụ cười trìu mến, sau đó hôn lên má Chu Tử Hạ.
“Ý của tôi là, đợi sau khi em ăn no thì sẽ thịt em sau.”
Ặc!
Hàn Cao Lãng cất tiếng tà mị bên tai cô vào đúng thời điểm Chu Tử Hạ đang uống một ngụm trà sữa lớn. Nghe anh nói vậy Chu Tử Hạ không một chút xuôi tai mà nấc sặc thêm một lần nữa, cô ôm mặt mà ho sắc ho sụa.
Ôi mẹ ơi, xin hãy cứu con thoát khỏi số mệnh này!
Chu Tử Hạ khóc thầm trong đáy lòng, mặt đỏ bừng vì cơn sặc chạy xộc lên đại não.
Tên Hàn Cao Lãng này quả đúng là một tên cầm thú.
Đến bữa ăn hắn còn không tha cho cô, làm thế nào thì mới có thể dung tha cho tấm thân bé bỏng sắp sửa héo tàn sau mỗi lần hoan ái đây?
Đúng là số của cô nhọ thật, không chui vào đâu để thoát khỏi số mệnh đen đủi này.
Hàn Cao Lãng vuốt ve chiếc bụng phẳng cách một lớp vải của cô, đôi môi ấm nóng của anh phủ nên bờ vai quyến rũ của cô.
Hắn thật hối hận khi để cô mặc bộ đầm trễ vai này.
Đúng là một trang phục thiếu vải, không thể che đi những vết hôn ái muội mà anh đã lưu, mà ngược lại mỗi khi nhìn vào làn da trắng nõn tựa như tuyết đầu mùa, lại còn mềm mại như bông gòn khiến cho Hàn Cao Lãng không nhẫn nhịn dục vọng nguyên thuỷ, từng dây thần kinh mẫn cảm hợp tụ lại với nhau, cuồn cuộn chạy thẳng lên đại não, làm cho anh cảm thấy đói khát, ham muốn có được cơ thể cô đến tột cùng.
#Ngạn.
Cán mốc 200 like Ngạn sẽ lên chương mới.