NGƯỜI YÊU CŨ LÀ TÊN CẦM THÚ (11).
Chu Tử Hạ không tin rằng cơ thể ngọc ngà như một tờ giấy trắng giờ đây đã nhuốm bụi hồng trần, trên làn da trắng mịn màng như tuyết không một chút tì vết nào bây giờ lại có những vết mờ ám. Đó chình là kết quả của cuộc làm tình kịch liệt của đêm qua.
Uất ức đè nén trong tâm can, giờ đây cô kìm nén phẫn nộ trong lòng, cơ thể mảnh mai khẽ run lên, cô họng khô khốc, đôi môi hồng hào như cánh hoa anh đào ngày nào giờ đây nứt nẻ, trông không còn một chút sức sống nào.
Cô khát nước…
Nhưng hiện tại cô đang nằm trong vòng tay của người đàn ông, nếu như đánh thức hắn ta dậy thì cô phải biết đối mặt làm sao?
Chu Tử Hạ suy nghĩ một hồi, suy nghĩ bản thân mình nên làm gì tiếp theo.
Sau khi đắn đo suy nghĩ, cô quyết định tìm cách thoát khỏi vòng tay của anh, thoát khỏi cái kìm khổng lồ đang vây hẫm thân thể bé bỏng của mình.
Cô rón rén nhẹ nhàng, mỗi nhất cử nhất đồng đều hết sức cẩn thận. Nếu như hỏng một cái là đời cô như xong luôn, anh mà thức dậy có lẽ Chu Tử Hạ muốn đào cái hố sâu để nhảy xuống đó mà trốn tránh anh.
Cô ngồi thẳng người, tay ôm chiếc mền trước ngực, lưu luyến ngắm nhìn người đàn ông đang chìm sâu vào giấc ngủ.
“Tại sao anh lại phũ phàng với em vậy chứ?”
Chu Tử Hạ nói nhỏ trong cổ hỏng, thanh âm thoát ra chỉ đủ cho cô nghe thấy.
Mắt của cô đoẻ hoe, hốc mắt đã ngấn lệ.
Sau hai tháng không được nhìn khuôn mặt đẹp trai, Chu Tử Hạ cảm thấy cuộc sống của mình trống trải voi cùng.
Thấy đi bóng dáng thân quen ngày nào, không được nghe giọng trầm đầy nam tính của người đàn ông mình yêu, ngày ngày yêu thương cô ngọt ngào.
Nhưng anh chính là kẻ đã khiến con tim em tổn thương…
Khi em học cách buông bỏ anh, hà có tại sao anh lại xuất hiện trước cuộc đời em cơ chứ?
Anh không thể buông tha cho em sao?
Em buông bỏ anh rồi đó, có như vậy anh mới có thể vui vẻ cùng với ai kia.
Hay là cô ta đã bỏ anh đi theo với người đàn ông khác, cho nên anh mới quay lại tìm tìm em, muốn hàn gắn lại trái tim sao?
Nhưng từ lâu tim em đã lạnh rồi…
Không còn cảm nhận được đâu là tình yêu chân thực…
Chỉ thấy cuộc đời mình toàn là tông màu lạnh hiu hắt, cô đơn chứ không có tông màu hường như khi hai chúng ta yêu nhau.
Nhưng sao anh lại là kẻ khiến cho em nguyện hy sinh đi lần đầu vào đêm mười tám tuổi vậy?
Tại sao đêm đó em lại không tính táo? Tại sao vậy chứ?
Có phải người mà anh gây thù tìm đến anh để trút oán sao?
Trả thù bằng cách gián tiếp?
Hắn lợi dụng em chưa đủ mười tám để anh cưỡng bức em, rồi sau đó dùng pháp luật ra để buộc tội anh sao?
Nhưng hắn đâu có biết rằng đêm qua em vừa tròn mười tám tuổi…
Vậy người tổn thương vẫn là em, đúng chứ?
Liệu anh có chịu trách nhiệm với em không? Hay là anh chỉ coi em là kẻ tình nhân một đêm, khi tỉnh dậy đặt một sấp tiền lớn trước mặt, ra lệnh em phải thoát ly khỏi cuộc đời của anh?
Có phải anh sẽ làm như thế như bao người có tiền khác phải không? Cũng ăn chơi sa đoạ, đồi truỵ?
Chu Tử Hạ khóc thầm trong lòng, những đắn đo suy nghĩ cô đều buộc miệng nói ra.
Chỉ là cô nói nhỏ trong cuống họng, đủ để cho cô nghe.
Chu Tử Hạ từ từ tiến lại gần anh, cảm nhận được hơi thở nam tính quen thuộc, người đàn ông mà ngày đêm cô nhớ nhung.
Anh vẫn đang ngủ say… có lẽ vì đêm qua vận động đã kiệt sức.
Chu Tử Hạ còn nhớ mang máng, lời thì thầm khàn đặc từ cuống họng thoát ra bên tai cô.
Nhớ anh nói với cô rằng mình vẫn còn là trai tân, nguyên dâng hiến tấm thân trai tráng này làm món qua sinh nhật cho cô.
Ban đầu cô là người chủ động trong công việc ướt át này vậy mà sau cùng lại trở về với thế bị động.
Thân thể xử nữ này cứ bị anh chiếm hữu cuồng nhiệt, đóng cọc lên xuống nhiều lần. Qua bao nhiêu điểm cực lạc, đỉnh cao trao, đến khi cô thiếp đi trong hoan lạc thì anh mới chịu buông tha cho cô. Rút lui khỏi cơ thể của cô.
Bị làm tình xuyên đêm, khi thức dậy Chu Tử Hạ sợ mình không đi nổi trên chính đôi chân của mình. Nếu mà vẫn trụ nổi đu được thì cô lại e ngại rằng mình đi thành hai hàng mất.
“Hàn Cao Lãng, thanh xuân này trái tim em đã mở cửa đón anh vào.”
“Nhưng đã bao lần em mở cửa buông bỏ tình yêu mình dành cho anh để đón chào một tình yêu khác mà em không thể làm được.”
“Bởi vì em đã yêu anh mất rồi, yêu anh đã suốt đời suốt kiếp!”
“Có lẽ cả đời này em sẽ không yêu ai khác ngoài anh.”
“Nhưng anh cứ yên tâm mà yêu cô gái nào tốt hơn em. Em sẽ nguyện đứng ở phía sau để ngắm nhìn bóng lưng quan thuộc của anh.”
“Em sẽ không nói với cô ấy rằng em là tình đầu của anh, em chỉ muốn anh không phải đau thương như em khi thấy anh vui vẻ cùng người khác.”
Nói xong, Chu Tử Hạ đưa tay lên vuốt ve nhẹ nhàng sống mũi cao dài của người đàn ồng, sau đó cô đặt môi mình áp vào môi anh, trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào của buổi sớm mai.
Lúc này ánh triêu dương đã lên cao, Chu Tử Hạ khó khăn bước xuống khỏi giường.
Cô để lại cho người đàn ông chiếc mền, còn mình tiện tay vớ lấy chiếc khăn tắm vắt ở phía cuối giường. Quấn lên người che đi nơi nhạy cảm, bước đi run rẩy di chuyển về phía phòng tắm ngay gần đó.
Mỗi bước đi giường như hàng nghìn vật sắc nhọn đâm vào da thịt nơi đoá hoa thẹn thùng ấy, Chu Tử Hạ mặt mày nhăn nhó mới bước vào trong phòng tắm.
Khi bóng lưng của cô gái vừa khuất dạng sau cánh cửa phòng tắm, đôi mắt của người đàn ông nằm trên giương mở ta ra nhìn về phía cô vừa khất dạng.
Đi tắm rửa mà không khoá trái cửa, không sợ loài dã thú kia sẽ lộng hành sao?
Loài dã thú ấy có đâu chịu nằm im một chỗ, nó sẽ tấn công khi con người không phòng bị.
Hàn Cao Lãng đã thức dậy, anh nằm hơi nghiêng người về phía phòng tắm, tay chống bên vành tai, khoé môi cong lên để lộ ra nụ cười đen tối.
“Chu Tử Hạ, hai tháng qua em không sửa đổi gì cả! Cái tính không phòng bị vẫn tồi tài như trước.”
“Để xem hôm nay tôi sẽ phạt em như thế nào.”
“Dám bỏ tôi sao?”
“Tôi chờ ngày em tròn mười tám tuổi đã sáu mười ngày rồi. Hôm qua chỉ là bước dạo đầu mà thôi, sau hôm nay em mới thực sự biết thế nào là “cầm thú”. Tôi sẽ để em nếm thử cái cảm giác này.”
“Đây chính là hậu quả em dám tự ý rời bỏ tôi.”
…
#Ngạn.