Thì ra phán đoán từ hồi nãy của Hàn Cao Lãng không sai một chút nào. Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên hơn vì chính cậu em trai của mình khiến cho một tình đầu của anh tan giã.
“Haiz chết tiệt cái thằng này, mày đúng là muốn gọi đòn không mất tiền mà.”
Hàn Cao Lãng vứt điếu xì gà xuống, dùng chân dập tắt tàn xuống sau đó anh đánh một cái thật mạnh vào người em trai mình.
Hàn Cao Lãnh ôm đầu xuýt xoa, khó hiểu mà quay lại chất vấn.
“Em làm gì sao mà anh dám đánh em?”
“Đánh chú là nhẹ, bao giờ tự tay anh chôn chú thú lúc đấy mới là đại sự.”
“Anh vô lý nó một vừa hai phải thôi, em làm sai cái gì thì ít nhất anh phải nói cho em biết cái lý do cơ chứ.”
“Đều tại chú mà hai tháng trước chị dâu chú đòi chia tay với anh đấy!”
“Em thì liên quan gì đến anh.”
“Tại sao chú lại vác cái mặt mình cùng với con mèn đét kia đến trường học làm gì để cho chị dâu chú hiểu lầm.”
Hàn Cao Lãnh gãi đầu, cười khờ khạo một cái.
“Em có biết gì đâu, lúc ấy người em yêu hẹn điểm tới đón là cổng trường học cấp Ba, em chỉ nghe theo tới điểm hẹn mà thôi.”
“Mẹ kiếp, chú chán sống rồi đó!”
“A, em vô tội mà, có trách thì cũng phải trách anh, tại sao không nói với chị dâu rằng anh có người em trai sinh đôi.”
“Tao quên!”
“Ờ tao quên! Quên bây giờ lại quay sang trách em mình, đúng là yêu vào rồi chẳng tìm ra mọi chuyện đúng sao, cứ thế mà ra tay nặng nhẹ.”
Hàn Cao Lãng quay lưng bước vào phòng ngủ, ngắm nhìn người con gái đang say giấc ngủ.
“Muộn rồi, chú về nghỉ ngơi đi.”
“Anh không thể dành ra một phòng để cho em ngủ nhờ qua đêm sao?”
“Đi ra ngoài đi, quản gia sẽ lo liệu.”
Hàn Cao Lãnh giơ tay lên làm động tác thả nút like một cái, sau đó rời khỏi căn phòng.
Lúc này Hàn Cao Lãng leo lên giường, từ phía sau ôm cô thật chặt vào lòng mình, sau đó hôn lên trán cô.
“Nha đầu, thì ra khi đó em đòi chia tay với tôi chỉ vì lý do mày sao? Thật là ngốc nghếch khi không chịu nghe tôi giải thích. Bây giờ dù thế nào đi chăng nữa em cũng không có lấy cớ gì để mà rời xa tôi nữa.”
Anh ôm cô thật chặt, hít hà hương thơm thuộc về riêng cô. Đêm nay có lẽ là đêm anh có một giấc ngủ an nhàn không vướng mọi ưu phiền gì.
Lúc trước khi cô đột ngột nói lời chia tay, hằng đêm mỗi khi nằm trên giường anh không sao chợp mắt được. Cứ mỗi lần cụp đôi mi xuống là y như rằng bóng thân thương của người ấy lại xuất hiện trong tâm trí anh, khiến cho anh không thể nào ngủ đủ giấc.
Đến nay khúc mắc đã được gỡ giải trong lòng, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc bình yên nhất trên đời.
Nếu như không phải lúc tối cô rời đi không lấy một lý do thử hỏi cô có bị gặp nạn hay không?
Đúng là con gái dễ mềm lòng, tin tưởng người khác quá thái cho nên mới bị người ta lừa lên xe.
Cũng may anh cũng kịp nhận ra điều gì đó bất thường. Năm phút sau khi cô rời khỏi bữa cơm, anh lập tức cho người theo dõi cô, xem nơi cô muốn đến là nơi nào.
Khoảng mười phút sau đó, vệ sĩ báo lại cho anh rằng cô bị hai gã đàn ông đưa đến khách sạn Dạ Kình, ngay lập tức anh cho người lái xe đến đó.
Sau khi đến nơi biết được cô bị hai gã đàn ông kia đã đưa lên phòng 101 tầng số 11, anh nhanh chóng lên đến nơi. Thấy bên ngoài phòng 101 có người canh gác, không nói nhiều lời ngay lập tức anh lao đến, đạp tên tài xế một cức khiến cho hắn bất tỉnh nhân sự.
Cũng may là anh đến kịp lúc, nếu không thì có lẽ cô đã vị người đàn ông khác không phải là người đàn ông xâm chiến.
Bây giờ trong tay đã ôm gọn người con gái mình yêu, anh yên lòng mà từ từ chìm sâu vào trong giấc ngủ.
…
Sáng sớm hôm sau, khi ánh triêu dương lóe dạng, vươn những tia nắng đầu tiên ấm áp vào khung cửa sổ. Chiếc rèm cửa bị làn gió trêu đùa trong không trung, bên ngoài còn truyền vang dư âm của những chú chim hót líu lo.
Hàn Cao Lãng từ từ mở mắt, đầu tiên lọt vào ánh mắt của anh là khuôn mặt thân quen đang say giấc nồng. Một cơn gió thôi ngang qua, tạt vào căn phòng ngủ một làn gió man mác, vài lọn tóc phất phơ bám vào làn da trắng hồng hào của cô gái.
Anh khẽ mỉm cười, để lộ ra một nụ cười hạnh phúc. Một tay anh vẫn còn làm vật gối đầu cho cô gái nhỏ, tay còn lại anh đưa lên, ngón tay trỏ vuốt ve sống mũi thanh mảnh, rồi sau đó vuốt ve bên gò má của Chu Tử Hạ.
“Nha đầu này thật đáng yêu.”
Đây là ước niệm duy nhất mà hai tháng qua anh vẫn đang còn mong mỏi chờ đợi, mỗi sáng thức dậy được ngắm nhìn người con gái mình yêu khi chưa ấy chưa thức dậy. Muốn trao tặng cho cô ấy một nụ hôn của buổi sớm mai, xua tan đi bao nỗi buồn ngủ.
Và giờ đây mong ước đó của anh đã hoàn thành, nàng thiếu thứ đang nằm gọn trong vòng tay của anh, toàn thân cô ấy được bao phủ bởi hơi thở nam tính của nam nhân. Thi thoảng cô gái đó mỉm cười tươi tắn, dường như trong giấc mơ cô đã gặp được định mệnh trong đời mình. Người ấy mang lại hạnh phúc cho cô, luôn luôn yêu chiều, tôn trọng ý kiến của cô, biết đồng cam chịu khổ cùng cô suốt cuộc đời còn lại.
Hàn Cao Lãng nhìn thấy cô mỉm cười trong giấc mơ bát giác trong lòng anh cảm thấy vui sướng, hạnh phúc biết chừng nào.
Anh khẽ khàng đặt lên cánh môi non mềm của cô một nụ hôn, sau đó tự cười thâm trong lòng.
“Nha đầu, rồi một ngày em sẽ biết gia thế của tôi, lúc ấy tôi sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này.”
Nói xong Hàn Cao Lãng dùng cử chỉ nhẹ nhàng, đặt đầu cô nằm xuống chiếc gối trắng. Sau đó anh từ từ ngồi dậy, rời khỏi giường.
Anh mở cửa phòng bước ra ngoài, quản gia đã đứng ở đó chờ anh.
“Thiếu gia, hai người đàn ông ở dưới tầng hầm xử lý thế nào?”
Hàn Cao Lãng khẽ gật đầu ra lệnh cho quản gia rời khỏi, còn anh thì quay lại phòng, thay bộ đồ ngủ trên người thành bộ đồ hoàn chỉnh. Anh bước đến bên tủ kính kê cạnh cửa sổ, từ trong tủ lấy ra một cây gậy bóng chày mới cứng cựa. Hình như cây gậy đó vẫn chưa qua lần test thử độ bền cứng của chất liệu kim loại mịn.
Anh cùng quản gia đi xuống tầng hầm của căn biệt thự, nơi đây được trang trí, bày bố trình tự bậc thang cuốn sâu tít xuống dưới, xung quanh bao phủ bóng đêm đen kịt.
Đi khoảng hơn năm phút thì hai người đứng trước một căn phòng bí mật nhỏ, quản gia tay cầm đèn pin chiếu sáng, tay con lại đút chìa khoá vào trong ổ khoá, vặn nấc ba lần rồi sau đó đẩy cửa cùng anh bước vào.
Căn phòng chìm trong màn đêm yên tĩnh bỗng bừng sáng bởi một ánh đèn điện.
Trong căn phòng được bày bố những linh kiện sản phẩm lỗi lạc, bên cạnh đó còn có một chiếc giường phẫu thuật nhỏ. Trên chiếc bàn nhỏ trình sẵn mọi thuốc gây mê cùng với một set dao phẫu thuật.
Trên vách tường lạnh lẽo, hai người đàn ông để hoả thân trên trói chặt, họn họ bị vệ sĩ dần cho thừa sống thiếu trên. Trăn mặt bọn họ bị bầm tím, máu đỏ đã bị khô cứng lại trên miệng vết thương.
Người đàn ông định cưỡng hiếp Chu Tự Hạ bị tiếng động làm cho thức tỉnh. Mở mắt ra nhìn thấy người đàn ông nguy hiểm, hắn ta nở một nụ cười khinh miệt.
Hàn Cao Lãng đưa cây gậy bóng chày cho quản gia cầm, sau đó anh ung dung bước đến lại gần hắn ta.
Khi đến nơi, anh trực tiếp túm lấy mớ tóc rối của hắn, giọng nói đầy đanh thép ra mệnh lệnh.
“Nói! Là ai sai mày tới hãm hại người phụ nữ của tao?”
Hắn ta cười lạnh một cái, trong lòng không cảm thấy hối hận khi định giở trò trái cấm, ngạo nghễ đáp lại.
“Chỉ là một con đàn bà bình thường, có gì phải kiêng nể, để ý ánh mắt của người khác đây chứ. Nếu như đêm qua tao không nếm thử mùi vị của ả đàn bà đó thì cũng có thằng khác giày vò, chà đạp.”
Vừa nói hắn ta cười lớn tiếng, thật sự không coi anh ra thể thống gì hết.