NGƯỜI YÊU CŨ LÀ TÊN CẦM THÚ (25).
Chu Tử Hạ có chút hối hận khi đã lỡ yêu phải một anh chàng goodboy, nhưng khi bị anh ta cưỡng ép rồi thì cô mới nhận ra, hắn là badboy.
Đúng là không nên nhìn đời bằng nửa con mắt, và công không nên đánh giá người đàn ông qua ánh nhìn đầu tiên, hậu quả đó thật khó sức tưởng tượng.
Lỡ vào nhầm hang sói rồi thì bây giờ phải cắn răng chịu đựng thôi.
Sau vài giây yên tích, thanh âm vụn vỡ của Hàn Cao Lãng thoát ra, vang vọng bên tay của Chu Tử Hạ.
“Sinh lực của tôi vẫn còn dồi dào, đặc biệt dùng để dạy dỗ con mồi bướng bỉnh này.”
Chu Tử Hạ trừng mắt với anh: “Em không phải món đồ chơi của anh! Thả em ra, em muốn về nhà.”
Cô rất muốn về nhà.
Khi về nhà khéo có khi cô được đón nhận lời an ủi động viên khích lệ nào đó.
Ở kí túc xá sinh viên, Đình Thẩm Giai vẫn chờ đợi cô, trông ngóng từng giây, từng phút, từng giờ một. Ắt hẳn cô ấy hiện tại rất lo lắng cho cô, vì cô đã đi xuyên suốt đêm đến giờ vẫn chưa về để chuẩn bị đi học.
“Về nhà?” Hàn Cao Lãng nhíu mày, hỏi lại cô.
“Em còn phải đi học!”
Chu Tử Hạ phụng phịu nói với anh nhưng tay vẫn không quên nhiệm vụ, gìn giữ chiếc tay hư hỏng kia không được xâm phạm tới vùng đất mới lạ kia.
“Nghỉ một buổi không chết được.” Hàn Cao Lãng bá đạo mà ra lệnh.
“Anh điên ư?” Chu Tử Hạ phẫn nộ, đáy lòng truyền nên những trận tức giận, hận không thể bộc phát ra ngoài.
“Chết thật đó! Môn thi Tiểu luận này rất khó, mà khéo có khi em chết nhanh hơn khi ở bên cạnh…”
Chết nhanh hơn khi ở bên cạnh anh, câu nói này Chu Tử Hạ định nói ra bỗng dưng cô cắn lấy lưỡi mình, hối hận thì thiếu chút nữa đã nói phanh ra.
Hàn Cao Lãng không phải là tên ngốc, anh thừa biết lời thoại bị khuyết thiếu nhắc đến vấn đề gì.
Mi tâm của anh nhíu sâu lại, tay kia dùng lực di chuyển xuống phía dưới, ngón tay trỏ xâm phạm vào khu đất bí hiểm.
Anh đây là muốn trừng phạt cô ư?
Sau cơn tra tấn trừng phạt này, có lẽ Chu Tử Hạ không thể xuống giường vài ngày là cái chắc.
“Có đau không?”
Hàn Cão Lãng vừa ve vỡn hạch động, giọng nói tà mị trầm bổng bên tai cô gái.
Chu Tử Hạ nhắm mắt chặt lại ứa ra giọt lệ thương tâm, cô cắn chặt lấy mu bàn tay của mình để hạ đi khoái cảm nơi hạ thể truyền lên đại não.
“Có… có…” cô gật đầu mà trả lời, giọng nói tựa hồ như đang khóc.
“Vậy mà em dám chọc tức tôi?”
Hàn Cao Lãng khẽ gằn lên, đông tác ra vào của đầu ngón tay càng tăng tần suất.
“Em ra phải phạt em không thể xuống giường được vài ngày!”
“Dám kêu ở cạnh tôi chóng chết ư?”
Tại sao mình lại ngu đến vậy chứ? Lỡ thêm dầu vào lửa rồi, làm sao để dập tắt nó giờ? Trong phân tâm của Chu Tử Hạ không ngừng thầm than.
Một tay Hàn Cao Lãng vẫn còn nhào nắn một bên gò đồi, tay còn lại táo bạo vờn đùa lớp mị thịt trơn ướt bên trong hang động chật hẹp. Từng lớp thịt ấm như một cánh hoa thẹn thùng, thấy vật chủ bị xâm phạm liền co thắt lại, cắn mút thật chặt chướng ngoại vật đang thăm dò bên trong.
Âm thanh ướt anh hoà quyện cùng với tiếng rên yêu kiều của người thiếu nữ, âm thanh ấy vang khắp căn phòng, làm cho bầu không khí tràn đầy căng thẳng, cảm giác nóng hừng hực bủa vây mọi cơ quan dây thần kinh.
“Lãng… anh… tha cho em…”
Tha cho cô ư? Cái bản tính sắc lang đâu hề nhẹ nhàng.
Chu Tử Hạ đưa tay lên cắn chặt mu bàn tay, cắn chặt đến nỗi trên làn da tuyết trắng ấy lộ rõ ra đường vân hàm răng, vài đường vân còn nổi lên những tia máu li ti.
Cô không thể chịu nói khoái cảm ngày càng trào dâng mãnh liệt trong cơ thể nữa. Từng luồng cảm xúc lạ lẫm cứ lấn át dây thần kinh xúc giác của cô, bủa vây thần kinh trung ưng, tất cả những cảm giác ham muốn chạy thẳng lên đại não, khiến lý trí của Chu Tử Hạ không còn cầm cự được nữa.
Cô muốn đoá hoa nhạy cảm ở giữa hai chân đón nhận hào khí mới, muốn nở rộ ra, nhuỵ hoa tiết ra những lớp mật dịch ngọt ngào, để mà thu hút dẫn dắt những con ong tìm mật, muốn đón ánh nắng mang sức nóng lạ thường xâm chấm vào để mà lấp đầy khoảng trống rỗng ấy.
Chu Tử Hạ quên đi lý trí ban đầu của mình, đôi chân thon ngọc của cô dần dần thả lỏng, mạnh dạn dạng rông ra, để thành chữ M.
Thấy phản ứng dâm đãng của Chu Tử Hạ, khoé môi của người đàn ông nhếch lên để lộ nụ cười gian tà, tiếp túc trên đùa cánh hoa đến phát ửng đỏ.
“Lãng, em… em… muốn… muốn…”
Chu Tử Hạ nức nở không thể nói thành tiếng, cô càng không thể nhận thức được bản thân mình đang muốn nói ý gì. Lý trí của cô hoàn toàn suy sụp, ngoan ngoãn bị thuẩn phục bởi những màn dạo đầu đầy táo tợn.
Cô run rẩy đến bật khóc, cảm thấy bản thân mình không thể tiếp tục thuần phục nữa rồi. Nơi đó của cô thật sự ngứa ngáy, mỗi lần ngón tay thăm dò vào sâu bên trong là hệt như nó lại khiêu khích cảm giác ngứa ngáy của cô.
Ngứa quá…
Cảm thấy bức rứt vô cùng… nhiệt độ trong cơ thể không ngừng tăng lên…
Nó nóng… nóng đến cực độ…
Cô rất muốn cái vật cứng rắn đó trượt vào bên trong mình, để xoa dịu đi cơn nguôi ngoai ham muốn nhục dục của mình.
Dư vị ngọt ngào của buổi sớm ban mai vừa mới dừng lại cách đây ít phút, thân thể nhạy cảm bé nhỏ của Chu Tử Hạ sao có thể trụ nổi được những khoái cảm hoan du đang ạt ào bỗng dưng lại bị gián đoạn như vậy chứ.
Anh thật sự rất tàn nhẫn. Rõ ràng cảm nhận cơ thể của cô muốn anh khai phá nhưng anh lại nhẫn tâm không chịu cho, ngược lại lại chỉ muốn trêu đùa như đang bức chết cô vậy, động tác ấy có chút thay đổi, tần suất ngày cảm chậm, tựa hồ như cảm thấy chán nản công việc ám dục này chăng.
Hàn Cao Lãng nâng eo cô lên, để vật cứng của đàn ông vào khe động, ma sát lên xuống từng đợt, sự tiếp xúc gần gũi này khiến cho cửa động một lần nữa thoát ly ra ngoài, từng giọt mật thấm đọng lại lên drap giường.
“Ý của em muốn cái gì?”
Vừa nói Hàn Cao Lãng vừa di chuyển đầu vật cứng ma sát với mị thịt ngoài cửa động, càng làm tăng khoái cảm chạy xộc vào bên trong cơ thể, theo đường dây chuyền mà chảy thẳng lên đại não.
“Em… em muốn… muốn… anh đẩy thứ… thứ đó vào…”
Hàn Cao Lãng cười tà: “Em đang dụ dỗ tôi?”
Chu Tử Hạ lắc đầu, đưa ngón tay trỏ vào miệng cắn chặt lấy: “Ưm… không, em đang… cầu xin…”
“Ồ, vậy sao?” Hàn Cao Lãng giả vờ ngây thơ hỏi một câu.
“Tại sao tôi lại không thấy lời cầu xin này thật lòng một chút nào.”
Nói xong Hàn Cao Lãng khẽ di chuyển thắt lưng, do hang động đã qua bao lần xâm nhập, cộng theo sực khiêu khích ban nãy đã làm cho cửa động trơn ướt, khiến cho đầu vật cứng trượt vào bên trong.
Nhưng thứ nóng rực đó chỉ trượt vào chưa tới hai centimet thì đã bị mị thịt co bóp ngậm chặt lấy, rất khó để cho anh tấn công từ phía sau.
Đến nước này rồi mà Hàn Cao Lãng vẫn trêu trọc cô gái đã bị anh dày vò đến nỗi toàn thân mềm nhũn ra.
“Lấy lòng tôi đi, ngược lại tôi sẽ chấp thuận lời đề nghị của em.”
“Lấy bằng cách nào?”
Chu Tử Hạ ngây thơ hệt như con nai ngơ ngác lạc ở chốn rừng xanh vậy. Cô đâu có biết những chiêu tài mỹ nhân kế đâu, làm sao có thể đủ trình để lấy lòng người đàn ông cầm thú này.
“Tôi muốn biết, tại sao hai tháng trước em lại muốn chia tay với tôi?”
Lại là cái vấn đề này, Chu Tử Hạ không muốn đề cập đến vấn đề này. Khi nhắc đến cô chỉ cảm thấy đơn đớn biết nhường nào, rõ ràng mọi chuyện là do anh, sao tự dưng lại đi hỏi cô cơ chứ.
Anh diễn kịch hơi sâu rồi đó.
“Ưm… anh… tháng trước là anh…”
Reng… reng… reng…
Chu Tử Hạ chưa kịp nói hết câu bỗng nhiên điện thoại của Hàn Cao Lãng để ở trên mặt bàn bỗng nhiên vang lên, cắt đứt lời nói của cô.
#Ngạn.
Bão 4/5 (tặng Ngạn 100 like chương này nhé cả nhà)