Hàn Cao Lãnh vươn người ra với lấy bình nước rót đầy một ly, sau đó uống cạn một hơi.
“Anh hay lắm! Dám lôi em ra làm bia đỡ đạn.”
Trong lòng Hàn Cao Lãnh bất mãn, quay sang trừng lấy người anh trai của mình.
Rõ ràng cùng sinh ra một bọc trứng, tại sao tính cách của hai người lại đối nghịch nhau đến như vậy?
Hàn Cao Lãng là một người trầm tính, nói chuyện với người lạ không quá ba câu.
Hàn Cao Lãnh thì khỏi phải bàn, cứ hễ anh ta ở đâu là y như rằng ở đó đông vui như hội.
“Ai bảo chú là em của anh.”
“Cái gì? Anh nghĩ em muốn chắc?”
Hàn Cao Lãnh đâu có muốn làm em đâu. Có trách thì phải trách mẹ của hai người, sao lúc đó không lôi mình ra trước mà lại đi lôi Hàn Cao Lãng ra trước.
Hàn Cao Lãng cong môi để một nụ cười nhạt, lấy ra một điếu xì gà đưa lên miệng hút.
“Vậy thì cứ an phận mà nghe theo sự sắp đặt đi.”
“Khôn như anh, bệnh viện em xích đầy.” Hàn Cao Lãnh bất mãn, khó chịu mà cãi lại lời anh mình.
“Ý của chú muốn phủ định rằng chú làm em?”
Hàn Cao Lãng hơi nghiêng đầu sang, đôi mắt phượng đẹp khẽ co lại, trừng về phía nét mặt giận dỗi của thằng em trai mình.
“Chả thế! Chẳng qua sinh sau anh vài giây nên anh mới có cửa ra trước.”
“Thằng nào nhìn thấy mặt trời trước thì thằng đấy làm anh.” Hàn Cao Lãng rít một hơi thật sâu, sau đó nhả ra một làn khói trắng đục.
“Chỉ có ra sau đúng mười một giây mà cuộc đời bi thảm đến như vậy.” Ai kia khó chịu trong lòng, lẩm bẩm trong miệng nhưng thanh âm vô tình lại lọt vào tai của người kia.
“Ai bảo chú khi ấy nuối tiếc không chịu ra, bây giờ thì trách ai? Oan lắm ý!”
“Nhưng có ai làm anh như anh không? Làm anh thì phải nhường nhịn em, thay em gánh những công việc nặng, để em làm công việc nhẹ chứ.”
Hàn Cao Lãnh không chịu nhượng bộ. Hôm nay sống chết thế nào anh nhất định phải đối đầu với anh trai của mình, bằng mọi giá phải để cho người anh nhận kèo lấy vợ trước mình.
Anh ta từng nghe đồng nghiệp nói, lấy vợ về cuộc đời xuống dốc không phanh. Nếu trước kia cuộc đời của mình vô tư không quản suy nghĩ thì sau khi lấy vợ, cuộc đời mình có vô số sắc màu.
Nào thì màu tím, màu vàng, màu đỏ…
Sau khi nghe ý nghĩa của ba tông màu chủ đạo trong hôn nhân, Hàn Cao Lãnh sợ tái xanh mặt, không dám nói với mẹ rằng mình lấy vợ.
Bởi thế cho nên Hàn Cao Lãnh mấy tháng nay chần chừ về việc lấy vợ. Căn bản anh muốn mẹ mình lên tiếng, muốn quyết định xem ai là người rước con dâu trước về cho mẹ.
“Em có thể làm bia đỡ đạn cho anh thế nào cũng được, nhưng riêng về khoản này, em chịu, em xin bó tay! Anh làm chuột bạch trước đi.”
Hàn Cao Lãng cũng không chịu yếu thế, cười khẩy một cách miệt thị.
“Việc khác anh có thể thay chú gánh còng lưng, nhưng riêng việc lấy vợ anh xin thua, anh nhường chú.”
“Khỉ thật, không biết giống ai mà khôn như chấy!” Hàn Cao Lãnh cố kiềm chế máu phẫn nộ đang trào dâng trong lòng, chửi thề một câu.
“Chuyện! Gen di truyền.”
“Hẳn là gen di truyền!”
Từ bao giờ lại tồn tại cái lý do gen di truyền sợ vợ này cơ chứ?
“Thế bây giờ chú tính thế nào? Có lấy vợ trước anh hay không?”
“Không! Làm anh thì phải xông pha trước để em mình noi theo chứ.”
“Chú lấy vợ trước!”
“Không, em vẫn còn nhỏ, vẫn đang là vị thành niên, mới có mười bảy tuổi rưỡi. Anh hai tám tuổi rồi, anh đi mà lấy vợ đi khéo lại ế chảy thây ra không có ma nào hốt đâu.”
“Một là lấy, hai là không lấy ép phải lấy.”
Hàn Cao Lãng không ngồi im được nữa, giơ tay ra táng một cái thật mạnh vào đầu của đối phương.
“Anh ép được em chắc.” Hàn Cao Lãnh mặt mày cau có, ôm lấy phần đầu vừa bị táng, hậm hực quay lại lườm nguýt.
“Mày đừng có thách tao!” Hàn Cao Lãng lên giọng, câu từ thoát ra chứa đựng đây thách thức.
“Anh nghĩ em sợ chắc.”
“Mẹ kiếp! Cãi nhau với mày thề tao cãi tay đôi với đùi gối còn hơn. Cãi ngang như cua.”
“Có giỏi thì ngồi đây cãi tay đôi với em đi, em chấp hết.”
“Tóm lại, thằng nào ra sau thì thằng đó nghe lời đi. Không sớm cũng muộn mẹ sẽ bắt chú lấy vợ thôi.”
“Người lấy là anh đấy.”
“Ồ rất tiếc, mẹ biết tao là một kẻ bất lực.”
“Cái quằn què gì vậy? Bất lực?”
Hàn Cao Lãnh ngạc nhiên đến trợn tròn hai mắt, mồm há hốc không giấu nổi sự kinh ngạc.
Hàn Cao Lãng nhịn cười trong lòng, sau đó vươn tay ra chỉnh lại cơ hàm của Hàn Cao Lãnh.
“Làm gì phải ngạc nhiên.”
“Anh mà bị bất lực? Điêu nó một vừa hai phải thôi cho người khác điêu mí. Điêu hết phần của thiên hạ rồi.”
Đến bây giờ hai bên tai của Hàn Cao Lãnh ù ù như cối xay gió, không tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy.
Từ bao giờ người anh trai này có khái niệm “bất lực” cơ chứ?
Thân hình cao to, cường tráng này…
Cơ bắp cuồn cuộn, cơ ngực sáu múi, đường cong trên cơ thể rõ nét đâu đến nỗi nào mà kêu là người bất lực?
Với lại một kẻ bất lực lại làm con gái người ta phải đến bệnh viện tiến hành ca phẫu thuật?
Càng nghĩ Hàn Cao Lãnh cảm thấy lời nói này vô lý hết sức.
“Anh bị bất lực?” Hàn Cao Lãnh miễn cưỡng hỏi lại vấn đề.
Hàn Cao Lãng không đáp lại, chỉ gật nhẹ đầu một cái.
“Thế cơ á? Vậy mà vẫn có người làm cho con gái người ta phải đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ. Anh nghĩ xem người đó bị bất lực hay là hiệu lực?”
Hàn Cao Lãnh giở chứng nói kháy, vừa nói vừa liếc mắt nhìn nét mặt của đối phương.
“Chắc người đó bất lực lắm nhỉ?” Hàn Cao Lãnh không chịu buông tha cho anh mình, tiếp tục khịa khiến cho đối phương không phản kháng lại được.
“Mặc kệ người ta bị làm sao, vấn đề cốt lõi ở đây là chú phải lấy vợ trước anh!”
Hàn Cao Lãng thở dài, hai tay day day bên thái dương, miệng vẫn ngậm điếu xì gà.
Dường như biết mình không bắt ép được, Hàn Cao Lãnh đành nhẹ lời, nói khéo.
“Anh nghĩ lại một chút đi.”
Hàn Cao Lãng chu đáo rót cho anh mình một ly nước, sao đó lựa lời mà đàm phám.
“Hay là anh mang cô em lần trước về xem mẹ có ưng không? Nếu như mẹ ưng thì anh cứ việc lấy. Sau khi lấy nhau về tầm một hay hai tuần gì đó anh lấy đại một lý do đòi ly hôn, rồi anh sẽ được tự do. Thêm vài năm nữa đến lượt em lấy vợ, còn anh lấy hay không thì tuỳ. Quan trọng người làm đám cưới trước là anh chứ không phải là em! Nếu như anh không có cô em nào mang về để che mắt mẹ thì cứ ới em một tiếng, em cho người ship tận văn phòng làm việc anh một cô chân dài, có ba vòng cực chuẩn, nhan sắc cứ phải gọi là ối dồi ơi đẹp nhức nách. Anh thấy thằng em trai của mình có chu đáo không? Em nói thật chứ trên thế giới này không một ai có thằng em trai tốt anh. Không những đẹp trai lại thông minh, lên kế hoạch lươn lẹo cứ phải gọi là đỉnh của chóp! Anh thấy thế nào? Đồng ý chứ?”
Hàn Cao Lãnh nói một tràng dài không ngừng nghỉ. Vừa nói anh vừa vỗ ngực tấm tắc tự khen trí tuệ của mình siêu phàm.
Hai mắt của Hàn Cao Lãnh cười híp lại, dường như không nhìn thấy mặt trời, quay sang chờ đợi câu trả lời của người đối diện.
“Đéo!”
Hàn Cao Lãng ngồi vắt chéo hai chân trên sofa, ngữ âm không nặng cũng chẳng nhẹ thoát ra khỏi cuống họng. Câu từ ngắn gọn, súc tích nhưng đầy hàm nghĩa.
Nụ cười tắt lịm trên gương mặt hào hứng của Hàn Cao Lãnh, ngay sau đó anh cố giữ nụ cười tươi rói.
“Không khéo anh có thể nói một câu nó dài tí có được không? Chứ ngắn gọn quá nó làm người ta tụt cảm xúc.”
Hàn Cao Lãng cũng không phụ lòng em mình, tận tình mà đáp lại một câu dài hơn câu trước.
“E o eo, đờ eo đeo, đeo sắc đéo, đờ eo đeo sắc đéo.”
“Hơ hơ…” nụ cười cứng ngắc trên khuôn mặt điển trai của Hàn Cao Lãnh, ngay sau đó lại méo mó như biến dạng, mếu máo như muốn khóc.
Ngay lập tức Hàn Cao Lãnh đứng dậy, hai tay siết chặt hai bên hông, chân phải đá vào mép thành sofa, gằng ra từng chữ một.
“Grừ… điên tiết quá! Hàn Cao Lãng, em nói thật cho anh biết! Anh ngang ngược nó một vừa hai phải thôi! Em mà còn ở lại đây thêm giây phút nào nữa chắc em phải nhập viện vì nhồi máu cơ tim. Em đang bị anh bứt đến phát điên mất! Aaa! Bực mình quá!”
Tình anh em có chắc bền lâu?
Sau khi trút giận lên chiếc sofa đáng thương, Hàn Cao Lãnh dường như bình tĩnh thêm một phần nào. Anh quay lại định nói lời gì đó bỗng nhiên cổ áo bị ai xách lên, ngay sau đó toàn thân anh bị Hàn Cao Lãng lôi ra phía ngoài cửa.
“Chim cút! Bước về nơi sản xuất!”
Hàn Cao Lãng đẩy em mình ra ngoài, trước khi đóng cửa văn phòng lại không quên đá một cái thật mạnh vào mông của Hàn Cao Lãnh. Không nghe một lời giải thích từ phía em trai mình mà lạnh lùng đóng sầm cửa lại.
Đúng lúc này cánh cửa phòng riêng mở ra, ngay sau đó thân hình của người phụ nữ xuất hiện.
Quần áo trên người xộc xệch, mái tóc hơi rối, tay dụi lấy hai bên mắt, Chu Tử Hạ vẫn còn ngái ngủ, giọng ồm ồm hỏi Hàn Cao Lãng.
“Có chuyện gì mà ồn vậy anh?”
Sắc mặt của Hàn Cao Lãng dịu xuống hẳn, anh tiến lại gần cô, bế cô vào lòng, cúi đầu xuống hôn lấy môi cô.
“Làm em tỉnh giấc sao?”
Chu Tử Hạ khẽ ừ một cái, khuôn mặt nhỏ dụi vào lồng ngực của anh.
“Vậy ngủ tiếp đi! Lần này không để em mất ngủ nữa.”
Chu Tử Hạ mơ mơ tỉnh tỉnh, cô nhớ rõ trong phòng còn có tiếng của người đàn ông khác, ngẩng mặt lên nhìn anh mà hỏi.
“Ai vừa mới đến đây sao?”
Hàn Cao Lãng lắc đầu, đặt cô xuống giường, sau đó anh nằm cạnh cô, ôm cô vào lòng.
“Không có ai hết! Chỉ là một tên ẻo lả đến đây gây phiền phức đã bị tôi đuổi về rồi!”
Chu Tử Hạ khẽ trở mình quay mặt về phía anh, dang tay ra đáp lại cái ôm, mặt thì vùi vào lồng ngực hít hà mùi hương quen thuộc, hai mắt từ từ nhắm lại.
“Ngủ đi, đến giờ đi học tôi sẽ gọi dậy.”