• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

NGƯỜI YÊU CŨ LÀ TÊN CẦM THÚ (21).

“Tôi cho cô đúng một phút để nói.”

Hàn Cao Lãng nhíu mày nhìn về đối phương, ánh mắt chất chứa bao tia phẫn nộ, hai tqy siết chặt thành đường quyền, trên mu bàn tay hiện rõ đường gây xanh.

Đình Thẩm Giai khẽ cười thầm trong đáy lòng, thở dài một tiếng.

Căn phòng rơi vào thế im lặng, không một ai cất lên lời nào. Im lặng đến nỗi Đình Thẩm Giai có thể nghe rõ nhịp thở bối rối của mình, có thể nghe rõ từng đường lướt qua của con gió cuối thu.

Đình Thẩm Giai cảm thán, không ngờ người đàn ông lại lạnh lùng, phán quyết độc đoán đến như vậy. Bao nhiêu đối tác chuyên nghiệp đều không thể nào vượt qua bài test của tập đoàn anh đưa ra.

Đình Thị cũng thật là may mắn khi thông qua màn trình diễn thuyết phục, nhưng hận một nỗi chủ tịch tập đoàn ấy lại có tính tham lam. Ông ta ăn chặn số vốn đầu tư vào cổng đông, làm cho cổ phiếu Win xuống giá không kịp thắng phanh.

Nhưng với chiêu tai, xử lý mọi tình huống khéo léo của tập đoàn Hàn Thị, người đứng đầu đã cứu vớt cổ phiểu khỏi vấn nạn mất giá trên thị trường. Cách gỡ nút thắt chỉ trong vòng một nốt nhạc, chỉ mấy năm mươi hai tiếng là Hàn tổng đã tìm ra kẻ đứng sau bức rèm này.

Đình Thẩm Giai cũng phải công nhận rằng tính tình của cô bạn thân mình lại rắn chắc đến vậy. Người đàn ông lạnh lùng khó thuyết như vậy mà có thể yêu một cô gái hoạt bát, phóng khoáng, yêu đời.

Một nóng một lạnh khi hoà quyện với nhau thì cho ra một sản phẩm gì?

Một kiệt tác vô cùng chất lượng, ấy vậy mà nó chỉ tồn tại vỏn vẹn đúng sáu mươi ngày. Sang ngày hôm sau, thứ kiệt tác điêu khắc ấy lại trở thành một đống sắt vụn, một đống đồng hương không một ai để ý đến.

Người đàn ông này thật khó chống cự.

Nếu như Đình Thẩm Giai không nhắc đến người tình cũ thì liệu rằng anh ta có thay đổi sắc mặt như vậy không?

Anh đây là vẫn còn yêu cô đó.

Nhìn vào nét mặt này Đình Thẩm Giai có thể đoán ra đối phương hoàn toàn khong biết lý do vì sao mình lại bị đá.

Chỉ có trời mới biết lý do vì sao Chu Tử Hạ lại nói lời chia tay, người ngoài cuộc như Đình Thẩm Giai nhiều khi gạ hỏi còn không có được đáp án thực tế.

Thấy người đối diện im lặng, Hàn Cao Lãng không chờ đợi được nữa, lên tiếng phá vỡ bầu không khí quỷ dị im lặng này.

“Nói!”

Hàn Cao Lãng ra lệnh cho cô gái đang run rẩy vì tiếng gầm bay nãy của anh.

“Bằng không Đình Thị các người không còn cơ hội đứng trên thị trường.”

Như một làn gió mới ùa về trong phân tâm của Đình Mặc Giai, đáy lòng cô mừng vui khôn siết.

“Anh có chắc rằng khi tôi nói tất cả mọi thứ về Chu Tử Hạ, công ty ba tôi còn hợp tác với anh chứ?”

Thần sắc của Hàn Cao Lãng đanh lại, ánh mắt chết người nhìn chằm chằm vào người đối điện.

“Lời nói của tôi không bao giờ nhắc lại lần thứ hai.”

Nói rồi anh thay đổi tư thế, thả lỏng người, ngả tấm lưng về phía sau của chiếc ghế tựa, hai chân vắt chéo, ngón tay trỏ lần này gõ mạnh vào bàn gỗ mun tạo nên những âm thanh ồn ào đến khó chịu.

“Tôi biết, nhưng tôi phải chắc chắn nghe từ lời nói của anh, rằng tập đoàn Đình Thị vẫn là đối tác của tập đoàn anh.”

Hàn Cao Lãng nhíu mày, khoé môi khẽ nhếch lên.

“Cô đang ra lệch cho tôi sao?”

Đình Thẩm Giai trong lòng vẫn dấy lên từng cảm xúc lo lắng cuộn trào, nhưng cô vẫn cố an ủi bản thân mình.

“Và anh đừng quên Chu Tử Hạ là bạn thân tôi.”

“Anh cũng biết đó, hai tháng trước anh và cậu ấy yêu nhau, tôi vẫn luôn là người bị các người phát cẩu lương mỗi ngày.”

Nói đến đây Hàn Cao Lãng mới nhớ, người con gái của anh còn có một cô bạn thân, tại sao ngay từ đầu anh không tìm đến cô ta.

Nhưng có điều bạn thân của cô ấy lại là con của kẻ phản bội công ty, liệu còn hy vọng để gặp lại cô ấy.

Bảo sao khi cô gái Đình Thẩm Giai nhất quyết muốn vào gặp mặt trực tiếp với anh. Đến khi gặp rồi, anh cảm thấy cô ta trông rất quen, cứ như từng gặp ở đâu đó rồi. Nhưng chỉ tiếc một điều rằng anh không thể nhớ nổi.

“Cô ấy hiện giờ đang ở đâu?”

Hàn Cao Lãng cố kiềm chế lòng chờ đợi trong lòng mà hỏi lại đối phương.

Đình Thẩm Giai nói: “Cậu ấy sống rất tốt!”

“Vào vấn đề chính đi.”

Đình Thẩm Giai nở một nụ cười chiến thắng. Cô đứng dậy tiến lại gần bàn làn việc của anh, đưa ra trước mặt anh tập hợp đồng mới của Đình Thị.

“Nếu như anh chấp thuận hợp đồng này của ba tôi, thì tôi sẽ giúp anh gặp lại cô ta.”

Hàn Cao Lãng không hề thay đổi sắc mặt, khẽ nhếch môi lên cười nhạt một cái.

“Tôi muốn có cơ thể cô ấy.”

Phán quyết của Hàn Cao Lãng khiến cho Đình Thẩm Giai sững sờ, đứng hình mất mười giây, ánh mắt kinh ngạc nhìn về nét mặt thách thức của đối phương.

“Anh… anh nói… ý anh là gì…”

Đình Thẩm Giai không tin những gì mà tai cô vừa nghe được.

Anh ta nói muốn Chu Tử Hạ?

Hàm ý của anh ta là nghĩa đen hay là nghĩa bóng?

Muốn cơ thể của bạn thân cô? Để làm gì cơ chứ?

Dù sao tổng tài Hàn Thị đã ngoài hai mươi lăm tuổi, đã đến tuổi lập gia đình, anh ta muốn cơ thể của một cô gái chưa đủ tuổi thanh niên làm gì?

Lẽ nào để chà đạp, trút bỏ cơn giận vì lý do chia tay như?

Đình Thẩm Giai không tin vào những vì vào tai mình nữa rồi, tập hợp đồng trên tay của cô không có vật cầm giữ mà rơi xuống khỏi lòng bàn tay.

Một tay của Đình Thẩm Giai vẫn run rẩy trên không trung, ánh mắt hằn lên tia đỏ nhìn vào gương mặt không biến đổi sắc của người đàn ông.

“Anh muốn cơ thể của cậu ấy?”

Cô khó khăn lắm mới nói ra một câu hoàn chỉnh.

“Anh bị điên rồi! Cô ấy vẫn chưa mười tám! Anh làm thế là phạm pháp ấy.”

Hàn Cao Lãng không nói gì, chỉ khẽ đưa ánh mắt liếc nhìn về cuốn lịch nhỏ đặt trên bàn làm việc.

Hôm nay là ngày mười hai tháng chín…

Là ngày người yêu của anh đã bước sang tuổi mười tám, đủ tuổi để anh muốn làm thì gì làm.

“Điều đó cô không cần bận tâm.”

Nói xong Hàn Cao Lãng lấy ra một chi phiếu trị giá hơn một vạn, kí tên mình rồi xê dịch về phía Đình Thẩm Giai.

“Cô có dám đánh cược bạn thân của mình không?”

Hàn Cao Lãng mở miệng ra hỏi đối phương, giọng nói đầy thách thức.

“Tối nay đúng tám giờ cô ấy phải có mặt tại phòng 303, tầng bảy, khách sạn Dạ Kình.”

“Nếu như việc này cô hoàn thành thì chi phiếu này sẽ thuộc về cô, còn hợp đồng đối tác của tập đoàn Đình Thị sẽ kéo dài gia hạn thêm mười năm.”

Hàn Cao Lãng đưa ra quyết định này muốn thử tình tình cảm thân thiết của Đình Thẩm Giai dành cho Chu Tử Hạ là như thế nào.

Có dám đặt cược để bạn thân làm quân cờ của mình, để chuộc lấy danh dự của dòng tộc mình hay không?

“Ván cược này cô là người chiếm lợi thế.”

Hàn Cao Lãng thêm mắm thêm muối vào để dụ dỗ con mồi.

#Ngạn.

Liệu chương này có được 200 like không ạ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK