• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

NGƯỜI YÊU CŨ LÀ TÊN CẦM THÚ (18).

Hàn Cao Lãng nở một nụ cười hệt như kẻ sát nhân, sắc mặt của loài lang sói không hề thay đổi. Anh vừa động thân vừa, đôi môi vừa hôn cuồng nhiệt lên tấm lưng trắng bóng của cô. Những nơi đôi môi lướt qua đều để lại những vết hồng mờ ám, những vết minh chứng cho dấu ấn riêng của mình anh.

“Tha… tha cho em…” cô nức nở làm nũng anh.

“Đêm qua… chẳng phải chúng ta đã làm rồi sao…”

Đêm qua cô không nhớ rằng mình đã trải qua bao nhiêu đợt cao trào, nhưng khi thức dậy cô chỉ cảm thấy cơ thể này như không phải của mình vậy. Cử động một cái là gây cốt đều bị rút qua.

“Không đủ!”

Hàn Cao Lãng nhẫn tâm buông bỏ một câu ngắn gọn, đầy súc tích.

Không đủ?

Phải như thế nào gọi là đủ?

Chu Tử Hạ chỉ biết cười khổ, sau cùng người tổn thương vẫn là cô. Sau cuộc tình cuối cùng này chắc chắn hai người sẽ thành xa lạ.

“Không đủ? Em… nghĩ… nó đã thừa… á…”

Không nói thì không sao, càng nói thì càng mang gánh nặng vào người mình.

Hàn Cao Lãng ra vào trong hàng động ướt át với tần suất kinh người, nở một nụ cười gian tà, nói: “Đâu có đủ được! Đang bù vào đêm hôm qua.”

“Đêm qua?”, Chu Tử Hạ ngây ngô mà nhắc lại lời thoại ấy.

“Đêm qua em là người không tỉnh táo, đâu có thể cảm nhận được hết thứ vui hoan lạc này.”

Chu Tử Hạ lắc đầu lia lịa: “Không được! Không được! Đủ rồi rồi… hức… em không muốn.”

Nếu như thứ đó cứ thăm dò mọ ngóc ngách trong cơ thể cô, e rằng cơ thể cô sẽ hư hỏng mất, sợ rằng sau cuộc tình này cô không được đi trên chính đôi chân của mình nữa, mà thay vào đó lăn như con heo quay.

“Không muốn cũng phải muốn.”

Hàn Cao Lãng dùng lực thúc đẩy vào bên trong, khái phá mọi thứ tinh hoa trong cơ thể. Mật dịch ướt át cứ thế cuộn trào ra bên ngoài, thẫm đẫm chuôi thân vật cứng cùng với một vùng drap giường màu trắng.

“Cơ thể của em chỉ là của tôi!”, anh ngông cuồng mà nói tiếp: “Thằng khác cũng không có cửa bước vào!”

Đôi chân ngọc lụa trắng nõn của Chu Tử Hạ rất muốn bỏ chạy nhưng người đàn ông phía trên hai tay ôm chặt lấy thắt lưng thon thả của cô, ép cô phải phối hợp theo cuộc tình này.

Không biết đã trải qua bao cơn cao trào, đã bao lần cô đạt đến điểm cực hạn thì bỗng nhiên anh đột ngột thoái lui, ép làm cô với bao tư thế khác nhau. Tư thế nào đê tiện nhất anh đều cho cô hứng chịu, còn bản thân anh tận những sự trơn ướt ở dưới hạ thể, nơi mà điên cuồng cắn mút, co bóp chặt lấy tiểu huynh đệ.

Chu Tử Hạ hoàn toàn đã kiệt sức, không thể nào phối hợp từng động tác nhịp ngày cùng với người đàn ông.

Tuy rằng cô vẫn đem lòng yêu anh, nhưng cô lại chưa hề nghĩ đến chuyện chung chăn gối này…

Đúng là không tin vào những lời mật ngọt chết người của nam giới. Khi hẹn hò yêu đương họ luôn cưng chiều bạn, nhẹ nhàng với bạn nhưng khi ở trên giường bản tính đàn ông của họ thay đổi hoàn toàn.

Nếu như ban ngày đàn ông đột lốt thỏ ngọc ra đường tận hưởng buổi hẹn hò nhưng khi đêm đến, người đó lại lột xác khỏi thân phận cường tráng cuốn hút lòng người ấy, thay vào đó là một hình thể của loài lang sói, ánh mắt chứa đựng bao tia cảm xúc thèm khác, liếm bờ môi đầy cám dỗ để dụ dỗ con mồi vào bẫy. Đến khi bẫy đã sập cũng là lúc bản tính háo sắc được bọc lộ rõ nét, từng hơi thở, từng nhất cử nhất động, hay nhịp tim đập đều được đánh thức tỉnh, vây hãm con mồi bằng hàng nghìn cực hình dạo đầu.

Con mồi đáng thương bị dày vò cho đến kiệt sức ở đây chính là Chu Tử Hạ, còn sắc lang đội lốt thỏ ngọc dễ mến kia lại là người đàn ông cầm thu Hàn Cao Lãng ấy.

Chu Tử Hạ cảm thấy mình đánh giá nhầm người đời rồi. Khi trước cô luôn cho anh là một con người nhẹ nhàng, lịch lãm, tố chất cuốn hút bạn đời nhưng đến khi cô ở dưới thân người đàn ông rồi thì cô đã biết bản thân mình đã bị dụ dẫn vào hang sói. Cô tuyệt nhiên không có cách nào để mà thoát khỏi móng vót sắc bén kia, và càng không thể nào thoát khỏi được nhục dục, những khoái lạc mà đối phương dụ dỗ.

Cô chỉ là người đàn ông của mình có trình độ lật mặt còn nhanh hơn thợ lật bán tráng.

Và cô không thể tin tin được người yêu cũ là là một tên cầm thú, có tính chiếm hữu tột cùng đến vậy.

Không ngờ đàn ông sau khi cởi bỏ lớp nguỵ trang trên người lại trở nên cầm thú đến vậy, có máu chiếm hữu dục vọng mãnh liệt khiến cho thân thể ngọc ngà của cô gái phải hứng chịu từng đợt tấn công đồn dập, toàn thân bao phủ một lớp mồ hôi bóng loáng cùng với những vết hôn ám muội chằng chịt.

“Quà sinh nhật tuổi mười tám tôi tặng em, em lỡ lòng nào từ chối tấm chân tình này.”

Câu nói này đến giờ vẫn văng vẳng bên tai Chu Tử Hạ, hệt như đang lôi kéo linh hồn cô trở lại đêm xuân tình đầu tiên của cô, giúp cô có thể nhớ lại tất thảy những nhục dục mà cô đã trải qua.

“Ưm… Hàn Cao Lãng, anh đúng là một tên cầm thú.”

Ở tư thế mặt đối mặt này Chu Tử Hạ có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông. Khuôn mặt tuấn tú ngũ quan cương nghị khiến cho bao nữ giới phải hết hồn vậy mà giờ đây đã khác xa, thay vào đó là một biểu cảm thoả mãn, giọng nói gầm gừ trong cuống họng như đang trút hết mọi dục vong nguyên thuỷ đã kìm hãm bấy lâu vào trong hàng động chật hẹp đến mê người này.

“Hức… khó chịu quá… anh… xin anh… hãy bỏ thứ đó ra…”

Cảm nhận phía sâu thẳm trong có thể mình khác lạ, vừa đau đớn lại pha trộn với khoái cảm tột độ, Chu Tử Hạ khẽ rên nên. Không biết tiếng rên đó là tiếng nức nở hay là tiếng rên yêu kiều. Chỉ biết sau khi nghe thấy tiếng rên ấy, Hàn Cao Lãng khẽ rít lên một hơi, hai tay ôm thắt lưng mảnh mai bỗng dùng lực siết chặt hơn, khom lưng lại rồi sau đó giải phóng mầm giống của mình gieo vào trong vách động của cô.

Làn sóng kích tình mang theo trận sóng thần ấm nóng ấy bao phủ mọi ngóc ngách trong đáy huyệt của Chu Tử Hạ, khiến cho toàn thân cô run rẩy. Theo quán tính Chu Tử Hạ quắp chặt hai chân lấy thắt lưng tráng kiện của người đàn ông, hơi thở như ngưng trệ lại, hàm răng trắng ngọc của cô ghim chặt lấy bả vai của Hàn Cao Lãng.

Cô cắn anh, cắn anh vì đã phóng kích vào trong cơ thể cô, cũng một phần cắn anh vì đã làm cô đau đớn. Cô muốn cắn đứt miếng thịt trên bả vai anh, muốn cho anh biết được rằng cô đau đớn biết chừng nào.

Nhưng hận hàm rằng này của cô không có đủ lực để xé rách thịt của người đàn ông, nhưng phân tâm cô bỗng nhận ra một điều, một điều vô cùng quan trọng.

Hôm nay là ngày…

Ngày… cái ngày này cô không thể nào quên được…

Hôm nay là ngày mười ba… chỉ còn hai ngày nữa là cô đến chu kỳ kinh nguyệt.

Ôi mẹ ơi, Chu Tử Hạ nước mắt ngắn nước mắt dài mà than thầm.

Đợt này cô toang thật rồi! Toang thật rồi.

Trải qua cơn kích tình ấy bỗng nhận ra mình nằm trong kì nguy hiểm, báo động đèn đỏ.

Hàn Cao Lãng từ từ rút lui khỏi cơ thể của cô, anh mặc kệ cô gái cắn mình mạnh đến thế nào, chỉ hơi nghiêng đầu mà đặt nụ hôn lên mái tóc mai của cô.

Sau khi được lấp đầy khoảng trống, Chu Tử Hạ mới thả lỏng cơ răng ra.

#Ngạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK