Một đêm cứ vậy mà trôi đi rất nhanh.
Ánh nắng triêu dương của một ngày mới loé dạng, từng tia nắng ấm áp len lỏi vào trong khung cửa sổ, chiếu xuống gương mặt thanh tú đang chìm sâu vào giấc ngủ.
Người con gái bị tia sáng chiếu rọi vào mặt, bất giác đôi mi đen tuyền khẽ rung lên, mí mắt chớp động từ từ mở ra.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ quen thuộc đập vào mắt, Chu Tử Hạ đưa tay lên khẽ dụi mắt.
Đêm nay có vẻ trôi rất nhanh so với đêm thường ngày.
Toàn thân đau nhức, lười biếng không muốn rời khỏi giường.
Chu Tử Hạ khẽ cử động ngay lập tức dưới hạ thể truyền đến từng cơn đau đê mê, sinh khí trong cơ thể dường như bị ai đó rút cạn. Cô muốn ngồi dậy nhưng chợt phát hiện ra có một cánh tay rắn chắc như tảo biển quấn chặt lấy eo của mình, tay còn lại thì để cho cô gối đầu.
Vào giây phút đó, Chu Tử Hạ ngẩn người ra, chậm rãi quay mặt nhìn về phía sau.
Đập vào đồng tử cô là một khuôn mặt đẹp trai không góc chết của người đàn ông. Đôi mắt lạnh lùng thường ngày bây giờ đang nhắm nghiền lại, ngũ quan sắc sảo dù nhìn ở góc độ nào cũng khiến cho nữ giới bị hút hồn vì vẻ đẹp phong độ này.
Bỗng nhiên cảnh tượng ướt át đêm qua lại ùa về trong tâm trí của Chu Tử Hạ. Cô xấu hổ, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng ngay tức khắc, vội vàng lấy tay che đi vẻ thẹn thùng ấy.
“Nha đầu, em dậy rồi?”
Hàn Cao Lãng kéo cô gái nhỏ sát lại gần mình, hai tay ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô, khuôn mặt đẹp trai cao lãnh vùi vào hõm cổ, môi mỏng dán lên làn da mịn màng của cô gái.
“Ưm… vâng…”
Cảm giác buồn man mác ập đến, Chu Tử Hạ khẽ rụt cổ lại, khuôn mặt xinh đẹp nheo lại: “Anh… dậy rồi ạ?”
“Ừ!” Hàn Cao Lãng cười nhẹ một cái, giọng nói vẫn còn khàn đặc vang vọng bên tai của cô.
Anh vốn dĩ đã thức dậy từ rất sớm, do cô gái nhỏ vẫn chìm sâu vào trong giấc ngủ, cả người cuộn tròn thu gọn vào vòng tay của anh.
Hàn Cao Lãng không muốn ngồi dậy để làm thức giấc cô gái, anh lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt đáng yêu của cô khi ngủ. Chiếc miệng nhỏ hơi hé mở để lấy không khí vào hô hấp, mi mắt cong dài màu đen tuyền thi thoảng nhấp nháy điểm xuyến thêm sống mũi cao dài tinh xảo.
Người đàn ông không nhịn được nét đẹp kiêu sa ẩn dấu trong cơ thể của cô gái, cúi đầu xuống hôn lấy cánh hoa anh đào đang mấp máy gọi mời, không ngừng gặm nhấm đôi môi của cô, hơi thở đầy trầm đục phà vào da thịt non mịm của cô gái.
Đến khi cô gái thức dậy, anh đương nhiên biết, chỉ là anh vẫn nhắm mắt để đấy mà thôi.
“Có còn đau không?”
Hàn Cao Lãng biết đêm qua mình đã đòi cô quá nhiều, cộng thêm khi ngủ cô còn nói mớ, liên tục khóc trách móc anh là một tên cầm thú.
Anh lo ngại bản thân mình làm quá đà, sợ nơi đó của cô bị anh làm tổn hại thêm lần nữa nên lúc sáu giờ sáng anh có lên mạng đặt thuốc bôi cho cô. Chờ chưa đến hai lăm phút, quản gia đã mang đơn hàng đến gõ cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào trong đưa thuốc cho Hàn Cao Lãng.
Chu Tử Hạ nhớ lại cảnh tượng đêm qua, hai tai của cô ửng đỏ, hận không tìm được cái hố nào để chui xuống đó, trốn tránh đi ánh nhìn khác lạ của người đàn ông.
“Chỉ… chỉ một chút…” Cô lắp bắp trả lời lại, giọng nói run rẩy hơn mọi khi.
Một chút cái gì? Đau muốn chết đi sống lại, xương cốt như muốn rời khỏi cơ thể mình
Hàn Cao Lãng ừ một tiếng, đôi môi của anh di chuyển đến bả vai, tiếp tục quan tâm hỏi cô.
“Có đói bụng không?”
Chu Tử Hạ không do dự gì mà trả lời lại: “Không… không đói.”
Đói gì giờ này? Hiện tại cô đang mệt đến chết đây này, còn gì tâm trạng để mà ăn uống cơ chứ?
“Vậy sao? Nhưng chẳng hiểu sao thằng em của tôi lại đói!”
Hàn Cao Lãng thấp giọng, một tay vắt chéo trước ngực mà đỡ bả vai của cô, đôi môi của anh di chuyển đến sau gáy của cô, hôn lên đó một cái.
Chu Tử Hạ rùng mình, đôi mắt đẹp nhắm nghiền lại, cắn chặt lấy môi dưới, sau đó khẽ gọi tên người đàn ông.
“Này, Hàn Cao Lãng!”
“Hửm?”
Anh vẫn không ngừng lại động tác của mình, hơi thở ấm nóng phà vào da thịt vùng gáy của cô, ngay sau đó di chuyển lên bên tai của cô, mở miệng dùng hàm răng của mình nhẹ nhàng cắn vào vành tai mẫn cảm của cô gái.
Lợi dụng lúc tay anh vắt qua trước ngực mình, Chu Tử Hạ cúi thấp đầu mình xuống, má miệng ra cắn mạnh vào cổ tay của người đàn ông.
“Tên Vương Bát Đản nhà anh! Anh là người hay cầm thú vậy hả? Mau buông em ra!”
Chu Tử Hạ hệt như mèo nhỏ giơ móng vuốt sắc nhọn về phía thú dữ, giọng nói tức giận vang lên.
Chẳng hiểu người đàn ông này sinh ra là người hay là một tên sắc lang vậy? Rõ ràng đêm qua hành hạ cô đến hơn ba giờ sáng, bây giờ lại muốn khai triển món điểm tâm sao?
“Mèo nhỏ, mới sáng sớm đừng có ngọ ngậy! Em không sợ chọc cho thằng em của tôi ngóc đầu bật dậy sao?”
Lời nói của Hàn Cao Lãng vừa dứt của là lúc Chu Tử Hạ nhận ra điều gì đó bất thường.
Cô đứng hình vài giây, cảm nhận được vật cứng đang từ từ vực dậy, đâm vào sống lưng khiến cho cô có cảm giác tê rần, đưa tay lên cắn.
“Em… em biết rồi… anh bỏ em ra… em còn có tiết học phụ đạo nữa…”
Hàn Cao Lãng không nói gì, tay giữ hai bên má của cô, cưỡng chế cô quay mặt về phía mình, sau đó hôn lên môi của cô.
“Tắm rửa đi rồi bôi thuốc.”
“Thuốc gì?” Chu Tử Hạ ngây ngốc hỏi lại.
“Lúc đó rồi sẽ biết.”
Nói xong Hàn Cao Lãng ngồi dậy, bế cô vào trong phòng tắm, giúp cô tắm rửa thêm một lần nữa.
Cô gái nhỏ ngồi yên trong bồn tắm, để cho người đàn ông bôi bọt tắm lên người, sau đó xả sạch đi.
Trong lúc tắm, Hàn Cao Lãng cũng giúp cô kiểm tra hang động nhỏ bị chèn ép. Phía dưới bị sưng lên, chỉ cần chạm nhẹ đã khiến cho cô gái nhỏ kêu đau, cũng may lần này không bị chảy máu như mấy lần đầu anh đã làm cô.
Sau khi lau khô người, Hàn Cao Lãng bế cô đặt lên giường, sau đó tiện tay lấy tuýp thuốc ở phía đầu giường, mở nắp ra, ánh mắt thâm tuý nhìn về phía cô.
“Nằm xuống.”
“Để… để làm gì?”
Trên người của Chu Tử Hạ lúc này chỉ còn lại chiếc khăn tắm che đi những nơi nhạy cảm, cô ngồi trên giường, ánh mắt khó xử nhìn về phía anh.
Đang yên đang lành sao lại bắt cô nằm xuống giường cơ chứ?
“Để tôi giúp em bôi thuốc.”
“Không cần! Em tự bôi được!”
Chu Tử Hạ vươn người ra giành lấy tuýp thuốc từ tay của anh, sau đó quay lưng lại với anh mà nói.
“Anh đi ra ngoài đi, em tự bôi được.”
Hàn Cao Lãng bò trên giường, khuôn mặt anh ghé sát vào bên tai của cô.
“Em chắc rằng mình tự bôi được?”
Cô nhanh chóng bịt hai tai của mình lại, nói: “Em chắc chắn tự mình bôi được, không mướn anh động tay chân vào.”
Hàn Cao Lãng hừ lạnh một cái, đứng thẳng người dưới đất, giọng điệu cợt bỡn đầy kinh thường.
“Vụng như em còn lâu mới bôi được.”
Bị kinh thường Chu Tử Hạ đâu có chịu bỏ qua, cô quay ngắt người lại, lườm anh một cái.
“Chỉ việc bôi sao em không bôi được chứ? Em tự bôi được, không khiến anh!”
Hàn Cao Lãng cười chế giễu, nhún vai: “Tay em ngắn lắm không bôi được hết bên trong!”
“Hơ… liên… liên quan gì đến anh…”
Chu Tử Hạ cứng họng, phải mất một lúc lâu mới nặn ra được một câu hoàn chỉnh.
Chỉ thoáng thấy trên gương mặt cao lãnh của anh hiện lên nét tà mị, ngay sau đó anh đưa tay lên gỡ bỏ đi chiếc khăn tắm đang quấn trên hông của mình.
“Chi bằng để thằng em của tôi giúp em bôi thuốc.”
Chu Tử Hạ giận tím mặt, tức giận với đại lấy chiếc gối mà đáp về phía người đàn ông.
“Nhặt miếng liêm sỉ của mình đi! Anh lượn đi cho nước nó trong!”
Vụt!
Chiếc gối trắng tinh bay về phía người đàn ông, ngay sau đó bị anh gọn gàng bắt lấy.
“Mèo nhỏ, em đang từ chối lòng tốt của tôi đó!”
Người ta chu đáo chăm lo từng tí một vậy mà lỡ lòng nào từ chối ý tốt của người ta cơ chứ?
“Em từ chối! Từ chối hàng nghìn lần! Em không thèm ý tốt của anh! Ý tốt đó anh mang đi lo người khác đi, em đây cóc cần!”
Vừa nói, Chu Tử Hạ cuộn tròn mình vào trong chăn, tay thừa ở bên ngoài với lấy chiếc gối còn lại ném về phía người đàn ông.
“Phắn đi! Anh mà không phắn thì tối nay anh đừng hòng gặp lại anh nữa.”
Chu Tử Hạ thầm nghĩ, nếu như anh vẫn còn ngoan cố đùa cợt cô, cô thề rằng chiều nay bị mẹ ép đi xem mắt, gặp được người đàn ông tốt, ga lăng hơn người yêu mình thì cô hốt ngay lập tức.
Hàn Cao Lãng ngoan ngoãn nghe theo lời cô. Anh mặc trên mình một bộ vest sang trọng như thường ngày, mở cửa bước ra ngoài.
“Bôi xong xuống dưới nhà ăn sáng.”
Bão 1/5.
(Vừa khỏi ốm liền ra chương cho mọi người nè. Mọi người đọc và comment tương tác cho Ngạn nhé. Ngạn cố gắng bão chương để END truyện nè❤️)