• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chu Tử Hạ, dạo gần đây mình thấy cậu hơi lạ lắm nha!” Lệ Quyên, nữ sinh ngồi cùng bàn với Chu Tử Hạ lên giọng nói.

Chu Tử Hạ vờ như không nghe thấy gì, cúi mặt uống nốt hộp sữa.

Lệ Quyên không chịu buông tha, sấn lại gần cô hơn, tay khoác lên vai của cô, kéo cô nép sát vào mình.

“Nói nghe này, một con người trở nên bất thường chắc chắn là đang yêu. Chu Tử Hạ, có phải cậu đang yêu đúng không?”

Chu Tử Hạ nghe vậy thiếu chút nữa bị sặc, lén liếm viền môi sau đó im lặng uống nốt hộp sữa.

“Đâu… đâu có…”

Người ta có người yêu cũng hơn nửa tháng nay rồi, chẳng qua không muốn công khai nên cứ tưởng người ta là hoa chưa có chủ.

Nhưng thực chất Chu Tử Hạ có người yêu từ hai tháng trước, nhưng vì lý do ngoại lệ cho nên hai tháng sau mối tình này mới quay lại.

“Mà động thái của cậu rất là khả thi nha! Sau khi Đình Thẩm Giai chuyển trường, có vẻ như cậu trở thành một con người rất khác lạ. Dường như trưởng thành hơn.”

“À mà nè, chưa hỏi tội cậu. Sáng nay cậu dở chứng ngủ nướng hay sao mà nhờ mình điểm danh hộ vậy?”

“À ừ… mình có chút chuyện…”

“Chuyện gì vậy? Cứ úp úp mở mở như vậy làm người ta tò mò muốn chết!”

“À thì… dì bà mình ghé thăm…”

Chu Tử Hạ cắn răng nói dối.

Sáng nay cô bị trễ hai tiết học cũng tại tên ác ma nào đó đêm qua hành hạ cô đến gần sáng. Chưa ngủ đầy bốn tiếng đã phải dậy, sau khi dùng bữa sáng cô phải mất thêm một tiếng nữa để làm giảm đi cơn thèm khát trong người của anh.

Sau khi trở thành món điểm tâm của người đàn ông, cả cơ thể cô mệt mỏi, từng khớp xương mềm nhũn như không phải của mình, cố gắng gượng dậy thay quần áo để đến trường.

Và từ đó Chu Tử Hạ biết được công dụng thực sự của loại thuốc Rocket 1H đó. Bảo sao sau khi nhìn thấy những hộp đó, Hàn Cao Lãng lại phát hoả, anh cho rằng cô coi anh là một kẻ yếu sinh lý.

Cô không hiểu vì sao, thứ đồ đó lại xuất hiện trong balo của cô.

Lẽ nào mẹ mua và lén lút cất vào trong balo của cô?

Suy nghĩ này ngay lập tức bị loại bỏ. Mẹ của cô sẽ không bao giờ làm vậy, và cả buổi chiều hôm đó mẹ cô đi cùng cô, thời gian đâu mà tìm cơ hội mua dăm ba thứ vớ vẩn đó.

“Mình bị đau bụng nên mới đến trễ…”

Đến bây giờ hai chân của cô vẫn còn run rẩy mỗi khi đứng quá năm phút.

“Mình giúp cậu điểm danh, cậu phải chơi với mình một trò chơi nhá!”

Lệ Quyên chống hai tay dưới cằm, mặt liếc nhìn về phía Chu Tử Hạ.

“Cậu chơi nhé!”

Chu Tử Hạ chán nản mà trả lời lại: “Trò chơi gì?”

Lệ Quyên gãi mũi, khoé môi cong lên một nụ cười đen tối.

“Dạo gần đây đang nổi trend thử lòng người yêu. Hay là cậu nhắn tin cho người yêu rằng cậu muốn chia tay, xem phản ứng của anh ấy thế nào?”

Ánh mắt của Lệ Quyên tràn đầy vẻ hứng thú, nhìn chằm chằm như đang cầu xin với Chu Tử Hạ.

“Cậu thử làm đi mà, nhá! Cầu xin cậu đó.”

Chu Tử Hạ nhăn mày khó chịu, nói: “Cậu muốn ly gián mình sao, Lệ Quyên!”

“Không có! Nhưng mà cậu thử làm theo trend một lần xem sao! Xem phản ứng của anh nhà thế nào?”

“Không được!” Chu Tử Hạ thẳng chừng từ chối.

“Đi mà, đi mà! Cậu thử xem! Ngộ nhỡ anh ta đang lén lút hẹn hò ai đó sau lưng cậu thì sao? Cứ thử xem nào! Chứ chị gái mình đợt trước cũng thử theo trend này, kết quả phát hiện trên đầu mình nhô ra hai cặp sừng nhọn hoắt, thêm chút thời gian nữa cặp sừng đó đâm thủng trời xanh rồi.”

Chu Tử Hạ gạt đi những lời năn nỉ của đối phương, buông một câu: “Nhạt nhẽo!”

Lệ Quyên cố gắng thuyết phục Chu Tử Hạ, kết quả nhận lại là một cái gần lắc đầu đầy phũ phàng.

“Không định làm cho người ta xem à?”

“Không! Nhàm chán nó vừa thôi! Nếu có hứng thú thì cậu đi mà làm!”

“Cậu nghĩ mình không dám làm sao? Chẳng qua mình là một con cẩu độc thân!”

Lệ Quyên trề môi, uể oải nằm trên mặt bàn.

“Nghe nói thứ năm này giáo viên chủ nhiệm sẽ trở lại.”

Chu Tử Hạ có chút khó hiểu. Chẳng phải giáo viên thường ngày chỉ đạo lớp không phải là giáo viên chủ nhiệm sao?

“Cậu nói vớ vẩn gì vậy? Chẳng phải cô Tư Diệu là giáo viên chủ nhiệm lớp ta sao?”

Lệ Quyên ngồi thẳng người dậy, quay sang củng một cái thật đau vào trán của Chu Tử Hạ.

“Cái tội sáng nay cúp hai tiết học là vậy đó!”

Chu Tử Hạ chau mày, đưa tay lên xoa dịu phần trán bị củng.

“Cậu làm mình đau đó!”

“Cho chừa!”

Ngay sau đó Lệ Quyên khoanh tay lại trước ngực, bắt chước dáng vẻ của cô giáo mà tường thuật lại câu từ sáng nay cô nói.

“Nghĩa là thứ năm tuần này giáo viên chủ nhiệm lớp ta sẽ lộ diện sao?”

Chu Tử Hạ sau khi nghe Lê Quyên tường thuật lại, ngạc nhiên mà hỏi.

“Ừ! Cô có một cái tên rất hay, Lâm Kiều Sa! Nghe thôi cũng đoán cô giáo này là một người rất hiền.”

Lệ Quyên chép miệng, tấm tắc khen thầm cô giáo thần bí chưa lộ diện trong lòng.

“À mà, cậu thử làm cách mình chỉ đi! Nhỡ đâu thăm dò được tìm cảm của anh người yêu.”

Chu Tử Hạ thở dài, lấy tay đẩy khuôn mặt của Lệ Quyên ra xa.

“Cậu có thôi đi không!”

Người gì đâu mà dai như đỉa vậy chứ? Tại sao cứ phải ly gián cuộc tình tốt đẹp của người ta ra vậy?

Nhưng mà ngẫm lại Chu Tử Hạ có chút để tâm đến anh có người phụ nữ khác. Dù sao hơn hai tháng trước cô phát hiện ra anh là người cắm sừng cô, ôm ấp một người con gái xinh đẹp khác.

Mặc dù trong lòng cô không muốn làm theo cách của Lệ Quyên bảo, nhưng tay chân cô không chịu ngồi yên. Nhân lúc Lệ Quyên không chú ý đến mình, cô lén lút lấy điện thoại từ trong balo ra, nhắn một đoạn tin nhắn ngắn gửi đến số điện thoại được lưu trong danh bạ: Cầm thú không phải người.

*

“A! Tên khốn! Buông em ra! Buông em ra!”

Thanh âm gào thét của một người phụ nữ vang vọng trong một khoảng không gian, toàn thân bị người đàn ông vác lên vai, máu chạy xộc lên đại não khiến cho cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

“Hàn Cao Lãng! Buông em ra! Em đang nói anh đó! Thả em xuống! Anh có hiểu tiếng tiếng người không vậy hả?”

Chu Tử Hạ không ngừng la hét thất thanh, hai tay siết chặt thành nắm đấm ra sức đấm mạnh vào tấm lưng rộng của người đàn ông. Thi thoảng cô cố ghì người, cắn vào lưng của người đàn ông một cái thật mạnh.

Nhưng… động thái của người đàn ông không hề lay chuyển, vẫn một mực vác cô gái lên vai mình, sải bước chân trên hành lang, lướt qua bao ánh mắt ngạc nhiên rồi sau đó tiền vào trong thang máy.

Không bao lâu sau, người đàn ông đứng trước một căn phòng.

Anh ta đánh một cái vào mông cô gái khiến cho cô ngượng ngùng xấu hổ, da mặt cảm thấy nóng ran, tim đập nhanh.

“Hàn Cao Lãng, anh thật xấu xa! Anh dám đánh mông em?”

“Gan cũng to lắm!”

Cuối cùng người đàn ông cũng chịu mở lời, cảnh cáo cô gái một tiếng, sau đó anh lại tặng cho cô một cái đánh thật đau vào mông tiếp.

“Em dám đòi chia tay với tôi sao?”

Nói rồi người đàn ông mở cửa bước vào trong nhà, đi qua phòng khách tiền tay vứt chiếc áo vest lên ghê sofa, một đường đi thẳng đến phòng ngủ.

Căn phòng này rất rộng, được thiết kế riêng trong toà nhà cao ốc này. Nội thất được bày bố hợp theo lối phong thuỷ, hiện đại, trang thiết bị tiện nghi, tông màu theo gam chủ đạo là màu trắng.

“Anh bình tĩnh… em chỉ… em chỉ nói đùa thôi mà.”

Chu Tử Hạ không ngờ bản thân mình tự chuốc lấy hoạ.

Chẳng qua hôm nay cô được người bạn cùng bạn dụ dỗ, cộng thêm cô cũng thấy khá nhiều bạn học đều lên kế sách đu theo trend này. Cô cũng a dua đua đòi theo, nhắn tin cho người yêu đòi chia tay.

“Mình chia tay đi! Anh rất tốt nhưng mà em rất tiếc! Em lỡ đem lòng yêu một chàng trai lớp bên cạnh mất rồi.”

Sau khi đoạn tin nhắn ấy được gửi đi, Chu Tử Hạ còn chơi lớn hơn, thẳng tay cho số điện thoại của người yêu vào danh sách đen, chặn hết mọi phương thức liên lạc với anh ấy trên nền tảng mạng xã hội, từ Facebook, Tiktok, Messenger hay Instagram cô đều cho vé block hết.

Kết quả, sau khi tan tiết học ở trường, mặc cho buổi trưa có đông người qua lại, cô bị người yêu chặn trước cổng, không nói một lời gì mà cưỡng chế cô lên xe, không thèm nghe lấy một lời giải thích từ phía cô gái nhỏ mà lái xe phi thẳng đến nơi làm việc của anh.

“Anh đừng có mà làm càn! Em chỉ đùa vui thôi mà, haha!”

Bão 2/5. Like+comment nhiệt tình nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK