Hàn Cao Tiệp ngạc nhiên, ngoảnh mặt sang hỏi Hàn Cao Lãng.
“Mày nói thật hả con?” Ông vẫn không tin vào tai mình, gặn hỏi lại.
Lâm Ỷ Phi cười nhạt một cái, nói: “Ý mày là… mày là thụ?”
Hàn Cao Lãng đơ người, hơi nghiêng người về phía Hàn Cao Lãnh, giật vạt áo em mình khẽ hỏi.
“Êy mày, thụ là cái gì vậy?”
Hàn Cao Lãnh nói nhỏ: “Kiểu vai vế của mối tình nam với nam ấy. Thụ kiểu na ná giống cô gái đó nằm dưới anh ấy.”
Hàn Cao Lãng cười nhạt một cái: “Sao mày biết?”
“Hỏi câu đó cũng hỏi được sao? Em là bác sĩ mà, với lại em là một thằng mọt phim Boylove Thái Lan luôn ấy. Nếu như bố không kêu về có lẽ em đã xem được vài tập của bộ “Hey boy” rồi đấy!”
Hàn Cao Lãng chép miệng một cái: “Thôi dẹp luôn đi! Mệt mỏi quá rồi!”
Lúc này, Lâm Ỷ Phi lập tức lên tiếng: “Nếu như mày bất lực, mẹ sẽ chữa cho mày!”
“Chữa sao?”
“Ngày mai mẹ sẽ dẫn cô nàng đó đến ra mắt mày, lúc đó mày không dao động tao không phải làm người!”
Hàn Cao Lãng chủ quan, nhún vai một cái: “Tuỳ mẹ, dù sao con không có hứng thú với người lạ.”
Nói xong anh khó nhọc đứng dậy, hai chân bị tê cứng đến nỗi không đứng vững.
“Giờ con bận rồi! Xin phép cho con xin rời đi trước.”
“Khoan đã! Chiều mai bố trí công việc về sớm! Mẹ không muốn cô gái đó phải đợi lâu.”
“Để xem đã! Có lẽ con không rảnh!”
“Không sao! Tao sẽ sai người đến tận công ty trói mày lại, xách ngược lôi mày về đây.”
…
Chu Tử Hạ mệt mỏi trở về căn biệt thự của Hàn Cao Lãng, tiện tay quẳng chiếc balo về phía bàn làm việc.
Cả chiều tối nay cô được mẹ dẫn đi đây đi đó, không có thời gian nghỉ ngơi đã bị mẹ lôi đi rồi.
Mệt mỏi đến rã rời chân tay.
Phải khó khăn lắm cô mới lấy lý do tách rời mẹ. Cô nói bản thân mình cần một không gian yên tĩnh nơi ký túc xá để ôn thi, cuối cùng mới được mẹ buông tha.
Nhưng mọi đồ dùng sinh hoạt cũng như học tập cô đều để ở trong phòng của Hàn Cao Lãng, vậy nên chờ mẹ mình đi khuất cô mới dám bắt một chiếc xe taxi, kêu tài xế đưa cô đên biệt thự của anh.
Lúc này đã chín giờ tối, Chu Tử Hạ không có tâm trạng để học hành, cô lấy áo choàng tắm, búi cao tóc lên rồi bước vào trong nhà tắm, xả nước ào ào.
Chu Tử Hạ ngâm mình thư giãn trong nước được gần hai mươi phút, ngoài phòng lúc này Hàn Cao Lãng đã quay trở về.
“Nha đầu đâu rồi?”
Cửa phòng vừa mở ra ngay lập tức Hàn Cao Lãng đảo mắt xung quanh tìm bóng hình của người mình thương. Sau một hồi ánh mắt anh dừng lại phía phòng tắm, bên trong truyền ra tiếng nước ào ào cùng với tiếng hát ngân nga của cô gái.
Anh khẽ cười một mình, sau đó cởi cáo vest ra, rồi nới lỏng cà vạt trên cổ mình.
Reng… reng… reng…
Bỗng nhiên điện thoại trong balo của Chu Tử Hạ đổ chuông, Hàn Cao Lãng sắc mặt trầm mặc, nhíu mày.
Giờ này rồi ai còn gọi đến nữa?
Anh đang tò mò không biết là ai đang gọi đến cho cô.
Không bỏ lỡ giây phút nào, anh lập tức lấy điện thoại ra, nhưng vào thứ đập vào mắt của anh không phải là điện thoại, mà nó là một hộp thuốc Rocket 1h.
Mà nó có phải một hộp đâu, nó có tận năm hộp liền.
“Ha, Chu Tử Hạ! Em dám coi tôi là một thằng yếu sinh lý sao?”
Khuôn mặt của Hàn Cao Lãng đen lại, tay bóp méo hộp thuốc trên tay.
Ngay lúc này Chu Tử Hạ vừa tắm xong, trên người cô quấn một chiếc khăn tắm, bờ vai gợi cảm còn đọng lại vài giọt nước li ti.
Do lúc lau người Chu Tử Hạ không cẩn thận làm rơi áo choàng xuống đất khiến cho nó bị ướt. Hết cách cô đành quấn khăn tắm lên người, mở cửa bước ra khỏi phòng tắm.
Dù sao người đàn ông vẫn chưa về, cô cũng không có cái gì phải ngại.
Nhưng vừa bước chân ra khỏi phòng tắm, đập vào mắt cô là bóng lưng kéo dài trên mặt đất, bầu không khí cảm giác lạnh buốt sống lưng.
“Anh… anh về từ lúc nào vậy?”
Rõ ràng mọi hôm toàn mười giờ về đến nhà, vậy mà hôm nay mới gần chín rưỡi tối đã thấy anh có mặt ở đây rồi.
Hàn Cao Lãng quay lưng đối diện cô, ngồi trên bàn làm việc, hai tay chống dưới cằm.
“Lại đây!”
Anh quay lại, vươn tay ra ra lệnh cho cô đến bên mình.
Chu Tử Hạ cảm thấy khó hiểu trong lòng, song vẫn lại gần anh.
Khi khoảng cách giữa cô và anh chỉ cách nhau một bước chân, Hàn Cao Lãng không chờ được nữa mà vươn tay ra bắt lấy thắt lưng của cô, kéo cơ thể cô ép sát lại gần mình.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến cho Chu Tử Hạ không kịp phản ứng lại, cả cơ thể mất thăng bằng mà ngã nhào về phía cơ ngực rắn chắc của anh.
Do tác động mạnh khiến cho mép khăn tắm bị tuột ra khỏi vị trí cố định, Chu Tử Hạ bối rối, tay run rẩy giữ chặt lấy chiếc khăn lại trên người mình.
“Anh bị sao vậy?”
Hai bên eo mình bị bàn tay to khoẻ của người đàn ông bấu chặt vào, cô khó nhọc mà ngẩng mặt lên, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía anh.
Đang yên đang lành sao lại vũ phu như vậy chứ?
“Chu Tử Hạ, hình như tôi buông lỏng em lâu ngày đâm ra em cảm thấy ngứa ngáy trong người có đúng không?”
Hàn Cao Lãng đưa tay lên bắt lấy gương mặt nhỏ nhắn Chu Tử Hạ, ánh mắt hệt như loài dã thú nhìn chằm chằm vào vẻ mặt vô tội của cô gái.
“Anh nói cái gì vậy?”
Cô cố gắng giẫy giụa, nhưng sức lực của người đàn ông quá lớn khiến cho cô không thể đứng dậy được.
“Còn giả vờ giả vịt sao? Em dám coi tôi là một thằng yếu sinh lý?”
Chu Tử Hạ đứng hình mất vài giây, khó hiểu nhìn anh thêm lần nữa.
Chuyện gì đang xảy ra với cô vậy chứ? Cô có nói anh ta là một kẻ yếu sinh lý đâu!
Nếu như anh ta mà yếu sinh lý, khéo chắc cô đầu thai nhầm kiếp rồi.
Sau một hồi đấu tranh với nội tâm, Chu Tử Hạ mới lên tiếng hỏi anh.
“Anh nói vớ nói vẩn gì vậy?”
Nói xong cô còn tốt bụng đưa tay lên trán đo thân nhiệt cho anh.
“Trán có độ ấm bình thường mà, có nóng đâu mà ăn nói lung tung vậy?”
Hàn Cao Lãng cười nhạt một cái, vươn tay ra đằng sau bỏ chiếc balo ra ngoài để lộ ra năm hộp Rocket 1h.
“Đây là cái gì?” Hàn Cao Lãng chỉ tay.
Đây là lần đầu Chu Tử Hạ nhìn thấy thứ này, cô đương nhiên không biết nó là thứ gì, và càng không hiểu vì sao nó lại ở trong balo của mình.
“Em đâu biết!”
“Không biết?”
“Thật mà! Em không biết nó là cái gì, tại sao lại ở trong balo của em?”
“Em là người mang về tại sao lại nói không biết?”
Hàn Cao Lãng nhướn mày, đưa một hộp Rocket đến trước mặt cô.
“Em mang về ư?” Cô ngơ ngác hỏi lại.
“Điện thoại em có người gọi, và cũng nhờ nó mà tôi biết được từ trước đến giờ em coi tôi một kẻ yếu sinh lý, muốn mua cái này về để tẩm bổ sức khoẻ của tôi sao? Hửm?”
“Nên đáp công ơn của em thế nào đây? Em tận tình mua cho tôi tận năm hộp! Ý gì đây? Chê tôi nổ súng sớm sao?”
Nói xong không để cho Chu Tử Hạ kháng cự lại, anh lập tức ném cô lên giường, ngay sau đó nhẫn tâm giật chiếc khăn trên người cô ra, cơ thể cường tráng áp lực đè lên thân thể mềm mại của cô.
“Nếu em đã nhiệt tình nghĩ chu đáo cho tôi đến vậy thì tôi cũng không phụ công sức của em. Nhưng mà tôi sẽ không dùng ba cái thứ quỷ yêu này đâu, bởi thể lực của tôi rất tốt, đủ để giày vò em. Không chỉ một tiếng đâu, mà tận bốn năm tiếng liền.”
“Em không biết gì hết! Anh nghe em nói đì mà!” Cô sốt sắng mà lên tiếng.
“Há miệng!”
Thanh âm lạnh lùng thoát ra, Hàn Cao Lãng ra lệnh cho cô.
Cô gái ngơ ngác không biết gì, ngốc nghếch hỏi lại:
“Để làm gì?”
“Cứ há ra!”
Người đàn ông kiên nhẫn chờ đợi, một tay cô định hai tay cô trên đỉnh đầu, tay còn lại vuốt ve đôi môi đỏ au của cô.
Chu Tử Hạ gái ngoan ngoãn mà làm theo, há miệng ra theo lời chỉ dẫn của anh.
“Ưm…”
Người đàn ông cúi đầu xuống hôn lấy cô, đầu lưỡi trơn ướt của anh trượt vào trong khoang miệng của cô gái, tham lam gậm mút lấy đầu lưỡi đinh hương của cô, sau đó cháo đảo không ngừng.
“Ưm… a… ha…”
Cô gái không ngừng rên rỉ trong cuống họng, thanh âm yêu kiều phát ra như một liều thuốc xuân dược kích thích thị giác của người đàn ông.
“Cao Lãng, em… ưm… khó thở…”
Bao nhiêu dưỡng khí trong khoang miệng đều bị người đàn ông hít hà hết. Bất đắc dĩ cô chỉ biết van xin người đàn ông, cơ thể không nhưng uốn éo.
Sau khi hai đôi môi tách rời, cô gái ra sức lấy dưỡng khí. Ánh mắt mê hồn nhìn về phía người đàn ông, nói:
“Anh… em vẫn chưa làm bữa tối.”
Môi của anh di chuyển xuống chiếc cổ thon của cô, sau đó cắn vào da thịt của cô một cái, rồi dần di chuyển xuống xương quai xanh.
“Vừa hay tôi cũng cảm thấy đói!”
“Vậy anh buông em ra để em làm bữa tối!”
“Không sao! Ăn em cũng đủ no bụng rồi!”
Cô dở khóc dở cười, bất lực nằm im dưới cơ thể khoẻ khoắn của anh, trên cơ thể hứng chịu vô vàn nụ hôn cuồng nhiệt mà anh trao cho.