Đó không phải số máy phụ của con trai bà, Hàn Cao Lãng sao?
Lúc đó Lâm Ỷ Phi đã nghi ngờ rồi, nhưng vì để chắc chắn hơn nên bà mới sai người giám sát mọi hoạt động của Chu Tử Hạ, đến Hàn Cao Lãng con trai bà cũng không chịu bỏ qua.
Nhưng mà hai người hành động rất kín đáo, gián điệp của bà cử đến không thể thu nhập được bất kì chứng cứ chứng minh hai người đang ở với nhau. Việc điều tra dường như rơi vào ngõ cụt, nhưng may sao Lệ Quyên, con gái của anh trai bà cùng tuổi với Chu Tử Hạ, lại còn là bạn học chung lớp.
Cũng là buổi trưa hôm nay, Lâm Ỷ Phi nhận được cuộc điện thoại của Lệ Quyên, nói Chu Tử Hạ đã có người yêu nhưng lại không biết người đàn ông đó là ai.
“Lệ Quyên, cháu biết người yêu của Chu Tử Hạ là ai không?”
Ở phía đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của cô gái.
“Cô à, bạn cháu đã là hoa có chủ, nhưng cháu thật sự không nhìn rõ mặt của anh ta.”
Lâm Ỷ Phi hỏi tiếp: “Cháu có làm như những gì mà cô nói không?”
Lệ Quyên đáp: “Cháu có! Ban đầu cậu ta còn đánh trống lảng, nói bản thân mình không có người yêu. Sau đó cháu đã nói một vài câu tác động vật lý, cậu ta cũng cảm thấy rén, nhân lúc cháu không để ý mà nhắn tin cho người yêu. Đến lúc tan học cháu đã thấy người yêu của cậu ta đợi sẵn ở cổng trường, không nói lời nào mà lôi cậu ta lên xe. Do lúc đó cháu đứng từ xe nên không thể nhìn rõ diện mạo của người đàn ông.”
Lâm Ỷ Phi trầm ngâm suy nghĩ, nói: “Vậy ở cổng trường có camara không?”
“Có, nhưng mà hỏng được ba ngày nay rồi mà thợ vẫn chưa đến sửa.”
Nghe đến đây Lâm Ỷ Phi cảm thấy thất vọng, nhưng bà vẫn có một niềm tin chắc chắn với con mắt mà mình đã nhìn thấy.
Bà vẫn còn nhớ rõ như in ngày mình bắt gặp Hàn Cao Lãng đi chung với phụ nữ ở trong khách sạn do bà đứng tên. Sau lúc gặp ấy, bà có gặp mặt và yêu cầu quản lý check lại camara, xem đi xem lại chắc chắn rằng người đó đích thị là con trai trưởng, chỉ là người phụ nữ mà anh bế lúc rời khỏi lại bị che khuất, không nhìn rõ mặt.
Cũng kể từ lúc ấy Lâm Ỷ Phi đã nghi ngờ con trai mình đã có đối tượng, nhưng không biết có phải do bản thân mình quá khắt khe hay không mà nó lại không dám đưa bạn gái về ra mắt với bên gia đình.
Quá nóng vội thế cho nên bà mới bắt tay vào việc lấy vợ con cho con trưởng, loay hoay một hồi lại tìm đến con gái của bạn học cũ, thấy ưng mắt quá nên mới nghĩ ra kế hoạch để có được người con dâu này.
Trong lúc nói chuyện với cô gái, bà để ý những lúc cô cúi đầu xuống cảm ơn, ánh mắt bà rơi vào những dấu vết hôn mờ ám còn sót lại trên cổ và hõm vai. Trong lòng Lâm Ỷ Phi có chút thất vọng, nhưng sau khi nhìn được dòng tin nhắn mà số máy phụ con trai mình nhắn đến, bà mới có chút vỡ lẽ, có chút nghi ngờ về mối quan hệ này của hai đứa.
Đến giờ phút này, hai đứa ở trong phòng tắm mãi không chịu ra ngoài, khiến cho Lâm Ỷ Phi vừa vui mừng vừa sốt ruột.
Bà nghĩ thầm, đã đến lúc giăng bẫy ra để mồi nhử cá cắn câu rồi.
Nghĩ là làm, Lâm Ỷ Phi đang định quay lưng rời đi thì bỗng nhiên trong phòng tắm truyền đến tiếng la thất thanh của Chu Tử Hạ.
“Aaaa!”
“Hàn Cao Lãng, anh dám… ướt hết đồ…”
Lâm Ỷ Phi nghe xong vội vã xông đến, không thèm gõ cửa hỏi thăm tình hình mà trực tiếp đẩy cửa ra.
Khoá cửa xoay tròn đúng ba nấc, ngay sau đó cánh cửa từ từ mở ra.
“Vợ à, em lấy đâu ra chìa khoá mà nhanh vậy?”
Hàn Cao Tiệp méo miệng khi nhìn thấy phản ứng của vợ mình nhanh hơn tốc độ của máy bay.
Lâm Ỷ Phi nở một nụ cười đầy thần bí, nói: “Chuẩn bị từ sớm rồi!”
Trong căn phòng tắm lúc này chỉ còn bầu không khí tràn đầy căng thẳng.
Ở dưới vòi hoa sen đang chảy rớt vài giọt nước đọng xuống phía dưới khuôn mặt trắng hồng hào của cô gái nhỏ, toàn thân ướt sũng từ đầu đến cuối. Bộ đồ mỏng manh bó sát lấy người, để lộ ra từng đường nét cong đẹp sắc sảo của cơ thể cùng với bộ đồ nội y màu trắng lấp ló dưới lớp vải ướt nhăn nheo.
Hàn Cao Lãng một tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô gái, tay còn lại thì nắm lấy một bên đùi cô gác bên hông của mình. Cả cơ thể trước của Chu Tử Hạ như keo dính liền lấy cơ ngực rắn chắc người đàn ông, hô hấp có chút gấp gáp.
Tám mắt cùng đồng loạt nhìn nhau, ngay sau đó Chu Tử Hạ giật mình lấy lại được ý thức. Cô xấu hổ gục khuôn mặt bé nhỏ của mình vào trong lồng ngực của Hàn Cao Lãng, thấp giọng nói với anh.
“Bố… bố mẹ anh nhìn thấy rồi…”
Phải làm sao đây? Bắt gặp cô với anh làm gì cũng được, ai lại bắt gặp đúng cảnh anh và cô đang đối diện mặt với tư thế khó xử như vậy chứ?
Xấu hổ muốn chết đi được.
Chu Tử Hạ thầm nghĩ, nếu như sớm biết người phụ nữ nhiệt tình với mình suốt mấy ngày qua là mẹ của bạn trai mình, có lẽ cô chẳng phải khổ sở như hiện tại làm gì. Lén lén lút lút, chẳng khác gì một kẻ tình nhân.
“Hai đứa… đang làm cái gì trong phòng tắm này vậy?”
Hàn Cao Tiệp ngạc nhiên, hai mắt trợn tròn lên, há hộc miệng lắp bắp hỏi: “Thằng con trời đánh kia, mày định làm gì con gái nhà người ta hả?”
Hàn Cao Lãng cũng không còn giấu giếm như lúc trước, lập tức nói thẳng ra: “Bố không biết sao? Con đang giúp vợ mình tắm rửa.”
Lâm Ỷ Phi ngoài mặt thì nghiêm túc nhưng trong lòng vui sướng không thôi, giả vờ tức giận mà lớn tiếng với anh.
“Mày quá vội vàng rồi! Đây là con dâu tao tìm cho thằng em mày chứ không phải là cho mày.”
Hàn Cao Lãng nhíu mày, lực tay đang ôm eo cô bỗng siết mạnh hơn.
“Mẹ đừng nói đùa, đây là vợ con.”
“Vợ của thằng Lãnh! Mày bất lực sao lấy được vợ?”1
Đến giờ phút này Hàn Cao Lãng cảm thấy hố hận vô cùng, tự trách bản thân mình vài phút nông nổi mà nói câu đó ra. Giờ muốn thu hồi lại câu nói đó cũng đã muộn, đến hiện tại câu nói của Lâm Ỷ Phi chẳng khác nào một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt anh.
“Con… con không bất lực!”
“Mày bất lực! Chính miệng mày nói mày bất lực và thích nằm dưới chứ không thích nằm trên.”
Chu Tử Hạ cũng không thể nhẫn nhịn được cảm xúc đang trào dâng trong người mình, bịt chặt miệng mà cười thầm.
“Mẹ à…”
Hàn Cao Lãng tức đến nghẹn không nói được lời nào, bất lực dùng ánh mắt cầu xin mẹ mình bỏ qua cho và suy nghĩ lại.
“Mày bất lực, cô gái này để thằng em mày lấy!”
“Không được! Đây là vợ con! Con đã đánh dấu chủ quyền rồi!”
“Thằng mất nết này! Nó là em dâu mày đó, mày dám làm điều đó sao?”
Phải công nhận trình độ diễn của Lâm Ỷ Phi được giải thưởng Oscar, chỉ tiếc rằng bà không theo đuổi nghề diễn viên mà đi làm quản trị kinh doanh.
Hàn Cao Lãng nghe xong chỉ muốn khóc thét, ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng, thú tội.
“Mẹ à, mẹ còn nhớ vào cuối tháng trước mẹ đã bắt gặp con ở trong khách sạn cùng với một người phụ nữ khác không? Người đó chính là cô ấy, vợ của con, và con đã đánh dấu chủ quyền từ ngày đó.”
Nói xong cả căn phòng rơi vào im lặng, im lặng đến lạ thường.
Lâm Ỷ Phi rít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Ra ngoài kia nói chuyện.”
Nói xong bà quay sang nói với quản gia, chuẩn bị một bộ đồ nữ, sau đó quay sang lườm chồng mình một cái.
Vậy là kế sách của bà đang trên đà phát triển, con mồi sắp sửa cắn câu, bà sắp đạt được mục đích mà mình mong muốn.
Sau khi thay quần áo mà quản gia mang đến, Chu Tử Hạ e ngại mà đứng sau lưng Hàn Cao Lãng, sợ sệt không nói lên lời nào.
“Nghịch tử, quỳ xuống!”
Lâm Ỷ Phi lớn tiếng, ngay lập tức Hàn Cao Lãng quỳ thụp xuống đất, mặt cúi gằm xuống nhìn mặt đất.
“Dạ mẹ, con đây!”
Giọng nói của Lâm Ỷ Phi đầy rẫy sự phẫn nộ, đanh thép.
“Mày còn giấu tao chuyện gì nữa không? Ngoan ngoãn khai ra bằng không bữa cơm hôm nay xác định chan nước mắt mà ăn!”
Mọi người tương tác truyện giúp Ngạn nhé. Do ngày Ngạn đi làm nhân viên tư vấn khách hàng, tối lại về làm đồ pha chế nên thời gian cũng bị thu hẹp lại. Chương này đủ 500 like Ngạn tiếp tục ra chương nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.