“Chó má ở đâu mà không biết kéo khoá quần cho chắc, dám động đến người phụ nữ của ông.”
Hàn Cao Lãng trừng mắt về phía kẻ dám hãm hàng người phụ nữ của mình, anh bước đến bên cạnh hắn ta, giẫm chân lên bàn tay của hắn.
“Nói, là ai sau khiến mày đến hãm hại người phụ nữ của tao?”
Vừa nói Hàn Cao Lãng vừa hành động, chỉ nghe thấy gã đàn ông kia gào thét lên đầy ai oán.
“Mày là thằng nào?”
Hắn ta không sợ trời cao đất rộng, cứng đầu mà chất vấn với Hàn Cao Lãng.
Đôi mắt của anh ánh lên đầy rẫy sự nguy hiểm, anh nửa ngồi nửa quỳ, tóm lấy tóc của người đàn ông mà kéo ngược lên.
“Mày không cần biết tao là thằng nào, việc mày cần nên biết rằng tao này người triệt sản giống nòi của mày.”
Nói xong Hàn Cao Lãng tặng gã đàn ông một cú đấm khiến hắn nổ đom đóm mắt, sau đó ra lệnh dàn vệ sĩ đang đứng chờ bên ngoài.
“Áp giải hắn ta xuống tầm hầm, đợi tôi xuống xử lý.”
Đàn em của Hàn Cao Lãng gồm năm người đàn ông cao to có thể trạng lực lưỡng, toàn thân mặc bộ đồ đen, đầu hói, mắt đeo kính râm bước vào bên trong, lôi gã đàn ông không biết sống chết cùng tên tài xế xuống dưới.
Hàn Cao Lãng nhìn về phía cô gái nằm trên giường, thấy thân thể của cô khiêu gợi dưới bộ đồ ngủ bằng ren quyến rũ, bộ đó đó không thể che đi những chỗ nhạy cảm nhất trên cơ thể của thiếu nữ.
Bộ độ này quá mỏng manh, chỉ nhìn qua thôi đã biết bộ đồ này có thể nhìn thấu mọi cảnh xuân bên trong.
Anh cởi áo vest bên ngoài, chân bước tới cạnh giường.
Lúc này Chu Tử Hạ vẫn còn mê man, hai tay ôm chặt lấy cơ thể mình, che đi những nơi nhạy cảm.
Thấy có một bàn tay ấm nóng chạm vào làn da của mình, Chu Tử Hạ hai mắt nhắm thật chặt, hai tay yếu ớt cố gắng xua đuổi kẻ xấu, giọng nói khàn cả tiếng.
“Tránh… tránh xa tôi ra… đừng… đừng có lại gần đây…”
Hàn Cao Lãng không nói gì mà trực tiếp ôm thật chặt lấy cơ thể kiều diễm của cô, dùng hơi ấm của mình an ủi tâm trạng hoảng sợ của cô. Anh vuốt ve mái tóc rối sớm đã rối bời của Chu Tử Hạ, giọng nói nhẹ nhanh mang theo an toàn mà chấn an tinh thần cô.
“Ổn rồi, đừng sợ.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Chu Tử Hạ buông bỏ mọi cảnh giác xuống, hai tay cô vòng ra sau ôm lấy tấm lưng rộng rãi của nam nhân. Cô uất ức nghẹn ngào, hai bên khoé mi không ngừng tuôn trào dòng nước mắt bi thương.
“Hàn Cao Lãng, cuối cùng anh cũng đến rồi! Cuối cùng anh cũng đến rồi!”
Cô khóc lớn, nước mắt nhuốm nước một vùng áo sơ mi trắng tinh khôi của anh, khuôn mặt bé nhỏ trong ngừng dụi dụi vào lồng ngực Hàn Cao Lãng.
“Lãng, em khó chịu… khó chịu lắm!”
Móng tay của cô cấu chặt lấy da thịt anh qua lớp vải mỏng, cánh môi anh đào khẽ mấp máy hôn lên phần cổ của Hàn Cao Lãng.
Hàn Cao Lãng nhíu mày, anh buông cô ra, ánh mắt sắc lửa liếc nhìn toàn thân cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng như uống say rượu, con mắt đỏ hoe, hơi thở gấp gáp, toàn thân run rẩy.
Chết tiệt! Hàn Cao Lãng chửi thầm một tiếng.
Cô gái này không phải bị gã chết tiệt kia chuốc thuốc ấy chứ?
“Lãng, làm ơn… giúp em… em… em khó chịu quá…”
“Nóng quá… ngứa quá…”
Chu Tử Hạ ngước mắt lên khẩn cầu anh. Cô thật sự không chịu nổi nữa rồi, nơi đó của cô như bị hàn ngàn con kiến chui rúc vào cấu xé, khiến cho cô cảm thấy ngứa ngáy đến phát điên. Đóa hoa mẫn cảm tiết ra chất dịch nhờn ngày càng nhiều, cảm giác ham muốn ngày một tăng dần theo sự dịch chuyển của thời gian.
“Khỉ thật!”
Hàn Cao Lãng không chịu nổi sự cám dỗ trước mặt, thân dưới của cô gái uốn éo ma sát mờ ám vào con mãnh thú đang ẩn thân dưới lớp vải. Nó đã bị sự kích thích mờ ám ấy mà từ từ trỗi dậy, căng cứng như dây đàn mà chọc vào phần bụng dưới của cô gái. Anh khẽ rủa một cái, sau đó đem hết cảm giác thèm khác đè nén xuống dưới đáy lòng, lấy áo vest phủ kín cơ thể cô, sau đó ôm cô vào lòng rồi rời khỏi căn phòng lộn xộn này.
“Ưm… Lãng… mình đi… đi đâu vậy?”
Cô gái nhỏ thấy anh không chịu giúp mình, cô vươn tay kéo bật hai cúc áo của anh, giọng nói mang theo tiếng nỉ non kêu gọi anh.
“Anh… anh không… xin anh hãy giúp em… em thật sự rất khó chịu.”
Hàn Cao Lãng cắn chặt lấy môi dưới, tay ôm lấy bả vai cô gái bỗng dừng lực siết chặt lại. Anh hít một hơi thật sâu, cúi xuống hôn lên vầng trán nóng ran vì thuốc phát tác của cô.
“Ngoan, tôi sẽ gọi bác sĩ đến giúp em hết cảm giác khó chịu. Cơ thể của em không tốt, hồi chiều mới trải qua ca phẫu thuật nên không tiện để làm chuyện đó.”
Lúc này vừa hay Hàn Cao Lãng đưa cô đến chiếc xe Audi đang đỗ trước cổng khách sạn. Tài xế xuống xe mở cửa cho hai người vào trong.
Trên xe Hàn Cao Lãng vẫn ôm chặt lấy cơ thể cuốn hút của cô, dưới hạ thể của mình truyền đến cảm giác căng trướng đến khó chịu.
“Không muốn!”
Cô gái kịch liệt phản đối, sau đó gục mặt vào người anh mà khóc thút thít.
Hàn Cao Lãng cúi xuống tìm kiếm đôi môi mỏng no đủ của cô, sau đó hôn lên rồi nói nhỏ.
“Ngoan, đừng có quậy! Sức chịu đựng của tôi có giới hạn.”
Chu Tử Hạ không quan tâm, cô nức nở mà nói.
“Ưm… bác sĩ không giúp được… anh mới có thể giúp em…”
“Sức lực em không được tốt, tôi không thể làm nơi đó của em tổn thương nặng.”
Hàn Cao Lãng vỗ về an ủi cô, sau đó ra lệnh cho tài xế lái xe về phía biệt thự riêng của mình cách đó chưa tới một cây số.
“Em… em không quan tâm… em không bị làm sao hết… anh phải giúp em…”
“…” cô bắt đầu dùng những lời nói ngon ngọt dụ dỗ anh.
Anh không để vào tai những câu nói ngon ngọt đó, lấy từ trong túi áo ra chiếc điện thoại, bấm một dãy số gọi cho ai đó.
Cuộc điện thoại đang được truyền đi, phải mất ba mươi phút sau mới có người bắt máy.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói uể oải, dường như vừa bị chuông điện thoại đánh thức dậy.
[Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau.]
Hàn Cao Lãng nghe đầu dây bên kia truyền đến, sắc mặt không vui lập tức gắt lên.
“Chút lươn lẹo vừa thôi.”
Hàn Cao Lãnh ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói bực tức của anh trai mình, ngay lập tức cáu gắt lại.
[Nay mặt trời lặn phía nam hay sao mà anh gọi điện thoại cho em? Có chuyện gì? Nói nhanh em còn phải ngủ.]
Hàn Cao Lãnh ngáp ngăn ngáp dài, trở mình nằm nghiêng.
“Anh cho chú đúng hai phút mang theo hộp thuốc đến biệt thự của anh, chậm trễ giây nào là đời chú xuống dốc không phanh.”
Hàn Cao Lãng nói xong không cho đối phương một cơ hội phản đối lập tức ngắt máy.
Ở bên kia, Hàn Cao Lãnh không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn màn hình điện thoại đang hiện lên số giờ.
Hơn chín giờ.
Chết tiệt, đang ngủ ngon mơ đẹp lại bị đánh thức, Hàn Cao Lãnh động tác lề mề chậm chạp như con rùa mà bước xuống khỏi giường. Anh mặc quần áo, chuẩn bị đồ lên đường.
Ở bên này, Hàn Cao Lãng vừa về đến biệt thự liền nhanh chóng bế Chu Tử Hạ lao vào trong phòng tắm, vặn vòi nước về nhiệt độ thấp nhất. Tiếp sau đó anh xé bỏ bộ đồ thiếu vải trên cơ thể cô ra để lộ thân hình thanh mảnh, trắng nõn.
Anh nhìn chằm chằm vào những vết hôn lớn bé trên làn da của cô. Trong phân tâm anh thầm rủa, tên kia mắt mù không thấy vết tích đánh dấu chủ quyền của anh hay sao mà ngang nhiên dám động chạm vào người phụ nữ đã có chủ.
Hàn Cao Lãng không suy nghĩ nữa, nước lạnh ở trong bồn tắm đã đầy, anh cúi người đặt cô vào làn nước lặt ngắt như cắt da thịt.
Bị nước làn nước mạnh vây hãm lấy, toàn thân Chu Tử Hạ co rút lại. Nhưng liều lượng thiếu trong người cô đạt cực level max nên nước lạnh chỉ giúp cô dễ chịu đi một chút ít.
Biết được lý trí của mình đã bị dục vọng lấn át, Chu Tử Hạ giũ bỏ tôn nghiêm của mình, vươn tay bắt lấy cà vạt của người đàn ông, ra sức kéo mạnh anh lại gần mình.
Tùm… rào…
Do bị kéo đột ngột, Hàn Cao Lãng không kịp phản ứng, toàn thân anh mất thăng bằng ngã nhào vào trong làn nước lạnh.
“Chu Tử Hạ.”