Người đàn ông không thèm bận tâm đến tiếng la thất thanh của cô gái. Anh ta hầm hực mở cửa phòng ra, tức giận ném cơ thể nhỏ bé của cô lên chiếc giường mềm mại.
Ui da, người gì đâu mà chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Thân thể của con gái yếu đuối, có tức giận đến đâu thì cũng phải nhẹ nhàng một chút chứ?
Cô gái nhỏ hờn dỗi, chật vật ngồi thẳng lên, chất vấn người đàn ông.
“Sao anh lại mạnh tay như vậy chứ? Người ta chỉ đùa thôi mà!”
“Đùa?”
Người đàn ông đè lên cơ thể của cô, cưỡng chế hai tay của cô gái lên đỉnh đầu, gằn giọng với cô.
“Hôm nay đùa, mai thì sao? Mất tích luôn à? Em hay lắm, không những đòi chia tay còn block tôi, em tới số đến nơi rồi.”
Hơn hai tháng trước chuyện này cũng xảy ra rồi, không những thế mà mất liên lạc đến tận bậy giờ.
“Em sai rồi! Đại ca, anh tha cho em đi! Hôm nay là ngày Cá tháng Tư mà! Người ta chỉ đùa vui một tí, sao anh lại nóng nảy như vậy chứ?”
Người gì đâu mà tính nóng như kem vậy!
“Vui lắm sao mà đùa, hử? Hôm nay Cá tháng Tư với ai? Sắp tháng Mười rồi, cứ ở đấy mà đùa! Giờ tôi sẽ cho em biết thế nào là đùa, thế nào là thật!
Cô chỉ cười gượng một cái, trong bối cảnh này cô chẳng biết làm gì thêm.
Bởi vì trong chuyện tình cảm này, là do cô sau chứ không phải anh ấy sai.
Cô sai vì đã đem thứ tình cảm này ra chơi đùa, kết quả nhận lại chỉ kiến người ta thêm phần tức giận.
“Đại ca, em biết lỗi rồi! Cho em chin nhỗi đi mà!”
Cô nĩu nịu dưới cơ thể của anh, dùng ánh mắt cá sấu nhìn anh.
“Không được tha thứ! Phải phạt!”
“Ừ hứ, không chịu đâu! Người ta chỉ đùa thôi mà.”
“Nhưng vẫn phải chịu phạt.” Người đàn ông lạnh lùng trả lời lại.
“Hứ, anh thật là nhỏ mọn!” Cô trề môi, phụng phịu.
Đời đâu ai lường trước được việc gì. Cho chừa cái tội đi nghe theo lời xúi giục của người khác, kết quả bị người đàn ông cho lên thớt làm thịt.
Cũng may trời mở lòng thương cô, giải cứu cho cô thoát khỏi một kiếp nạn.
Khi Hàn Cao Lãng có ý định trừng phạt cô, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó giọng của trợ lý Cendy vọng vào.
“Hàn tổng, phía bên cổ phần Đông Âu đã đến, hiện boss lớn đang ở phòng chờ đợi ngài.”
Cendy đến như một vị cứu tinh cứu với cuộc đời của cô thoát khỏi móng vuốt của sắc lang.
Chu Tử Hạ mừng thầm, trong lòng không ngừng cám ơn Cendy một nghìn lần.
“Đại ca à, đến giờ làm việc rồi! Anh nhẫn nhịn thêm đi nhá.”
Chu Tử Hạ chu đáo giúp anh chỉnh sửa trang phục cho đỡ lộn xộn, thắt chặt cà vạt siết lại gần cổ áo sơ mi.
Hàn Cao Lãng cười khẩy một cái, sau đó cúi thấp người xuống hôn lên môi cô.
“Tối về em đừng hòng thoát khỏi!”
Chu Tử Hạ gượng cười, chống tay trước ngực mà đẩy anh ngồi dậy.
“Người gì đâu mà tính nóng như kem vậy! Tối về hẵng tính, giờ đang ở công ty, anh bớt bớt lại chút đi!”
Hàn Cao Lãng rời khỏi cơ thể của cô, nói: “Bản lĩnh đó! Có vẻ như đêm qua tôi quá nhẹ nhàng đối với em rồi, vẫn để cho em thừa sức để lê thân xác này đến trường và làm những chuyện vớ vẩn. Vậy thì tối nay tôi sẽ không khách sáo nữa, đảm bảo với em rằng sau đêm nay em sẽ lăn để di chuyển chứ không phải bước đi trên chính đôi chân của mình nữa!”
Nói xong, Hàn Cao Lãng nghiên người tặng cho cô gái một nụ hôi lên gò má ửng hồng.
Chu Tử Hạ chu môi lên, hừ một cái: “Tên Vương Bát Đản nhà anh!”
*
Buổi chiều, Chu Tử Hạ chỉ học một tiết phụ đạo cho nên đến hơn ba rưỡi đã tan học.
Cô vừa bước chân ra khỏi cổng trường cũng là lúc cô nhìn thấy bóng dáng của mẹ đứng ở phía xa đợi mình.
“Hạ Hạ, mẹ đang ở đây!”
Đường Y Na vừa nhìn thấy con gái nhỏ đã vẫy tay gọi, vui mừng mà chạy về phía cô.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Chu Tử Hạ kinh ngạc, cứ tưởng mình nằm mơ giữa ban ngày.
À phải rồi, mẹ cô lên thành phố thăm cô một tháng cơ mà, gặp mà ngoài đường cũng là điều hiển nhiên.
“Chẳng phải hôm nay con có một tiết học phụ đạo sao? Tan sớm hai mẹ con mình mua sắm chuẩn bị đồ.”
“Gì vậy? Sao nay tự nhiên đưa con đi mua sắm vậy?”
Chu Tử Hạ càng ngạc nhiên hơn nữa. Đang yên đang lành lại được đưa đi mua sắm, lại đang muốn nhờ vả công việc gì chăng?
“Dạo này đầu óc để trên mây hở con?”
Đường Y Na khẽ dí trán của con gái mình, sau đó nói tiếp: “Đừng quên nay con đi xem mắt đấy nhé!”
Nói xong bà kéo tay cô lên một chiếc xe taxi, sau đó nói với tài xế lái đến tiệm quần áo nổi tiếng Xiao Xiao Haha.
“Mẹ à, con có người yêu rồi, sao mẹ cứ bắt ép con như vậy?”
“Con giữ thể diện cho mẹ một chút đi! Vì lời nói đùa năm xưa khiến cho bạn của mẹ tưởng thật nên mới chờ đợi.”
“Con đồng ý đi xem mắt nhưng con sẽ không đồng ý lấy anh ta đâu! Con sẽ nói với anh ta rằng: Chúng ta không hợp nhau đâu! Và con sẽ không để buổi xem mắt này diễn ra suôn sẻ đâu.”
Đường Y Na chẳng mấy bận tâm đến vấn đề này. Nếu như con gái của bà không ưng mắt thì bạn học cũ của bà cũng không thể ép được.
“Tuỳ con! Mẹ cũng không bắt ép con phải lấy người mình mà không yêu. Con cứ đi xem mắt đi, không hợp mắt có thể từ chối.”
Chu Tử Hạ thấy mẹ đồng cảm cho mình, cô không giấu nổi sự vui mừng phấn khích mà ôm chầm lấy mẹ của mình, miệng nói lời cảm ơn ríu rít không ngừng.
Hai người đi dạo vài vòng đã đến năm giờ chiều. Lúc này Lâm Ỷ Phi đã có mặt tại điểm hẹn đón cô con dâu tương lai này.
“Hạ Hạ, lên xe với mẹ!”
Chu Tử Hạ không quen với cách xưng hô này, cô ngượng ngùng nói.
“Cảm ơn bác!”
Nói xong cô cúi thấp người xuống leo lên chiếc xe sang trọng kia.
“Hạ Hạ, bây giờ chúng ta về chuẩn bị một bàn ăn thật lớn, sau đó chờ đợi chồng mình về nha.”
Chu Tử Hạ cười gượng một cái, sau đí nói: “Bác gái, bác nói đúng ạ!”
Lâm Ỷ Phi khẽ vỗ vai cô gái, nhiệt tình mà nói: “Ôi dào, sắp thành người một nhà rồi sao phải e ngại như vậy chứ?”
“Dạ… tại cháu không quen mấy…”
“Thôi được rồi, do mẹ quá hấp tấp! Rồi từ từ con sẽ quen thôi!”
*
Tám giờ tối, tại biệt thự nhà họ Hàn.
Chu Tử Hạ không ngờ, rằng có một ngày cô đứng ra trổ tài nghề nấu nướng của mình với một gia đình chưa từng quen biết.
Cô cặm cụi trong bếp hơn một tiếng đồng hồ, tay chân bận bịu làm ra những món ăn ngon, trang trí bắt mắt khiến cho người ngoài khi nhìn vào không nỡ ăn.
Lâm Ỷ Phi bước vào, nhìn một bàn thức ăn, mùi hương thơm nức mũi, ánh mắt tràn đầy hài lòng mà đánh giá người con gái.
Bà cũng không ngờ, nàng dâu này lại đa tài đến vậy.
Công, dung, ngôn, hạnh, cô gái này đều có đủ.
“Hạ Hạ, mẹ không ngờ con khéo tay đến như vậy đó!”
Lâm Ỷ Phi tấm tắc khen ngược, ngay sau đó rót một ly nước lọc đưa đến trước mặt cô.
“Không ngờ mẹ con lại sinh ra một người con gái quá hoàn hảo như con. Mẹ phải cảm ơn mẹ con khi năm xưa đã hứa hẹn làm thông gia với mẹ.”
“Nào, khát nước rồi có phải không? Dừng lại một chút uống chút nước đi.”
Chu Tử Hạ không dám từ chối ý tốt của bà, dừng lại động tác của mình mà đón nhận ly nước từ tay người mẹ chồng tương lai này.
“Cháu cảm ơn.”
“Cái con bé này, đã nói bao nhiêu lần rồi!”
Suốt dọc đường trở về biệt thự, Lâm Ỷ Phi luôn tạo bầu không khí tốt đối với cô gái nhỏ, với mong muốn cô cảm nhận được lòng thành tốt của mình, thuận miệng gọi một tiếng “mẹ” dần cho sau này đỡ bỡ ngỡ.
Nhưng kết quả bao nhiêu công sức của bà đều đổ xuống sông xuống biển. Nàng dâu này quá nhút nhát, làm cách nào, có tốt đi chăng nữa Lâm Ỷ Phi vẫn nhận lại một tiếng “bác” trông xa lạ.
Nghe mà tụt cảm xúc!
“Dạ, xin lỗi! Vì cháu…”
“Thôi được rồi! Mẹ đảm bảo với con, sau khi con gặp được con trai của mẹ, con sẽ lật mặt ngay tức khắc, gọi mẹ một tiếng “mẹ” ngay lúc đó.”
Chu Tử Hạ chỉ cười đại một cái, sau đó lại chăm chú vào công việc đang còn dang dở của mình.
Lâm Ỷ Phi bất lực. Chưa bao giờ bà thất bại trước một điều gì, riêng về khoản thúc dục con trai lấy vợ lại khiến cho bà ngày đêm mất ăn mất ngủ. Đến khi tìm được một nàng dâu ưng ý, việc khó khăn mà bà đối mặt đấy là tạo hình tượng tốt trong mắt con dâu.
Có lẽ việc lần này Lâm Ỷ Phi hoàn toàn thất bại rồi.
Nhìn dáng vẻ uể oải của người vợ bước ra từ trong phòng bếp, Hàn Cao Tiệp chỉ biết lắc đầu đầy ngao ngán, sau đó nhường chỗ ngồi cho vợ mình.
“Vợ yêu, thế nào rồi? Con bé chịu gọi em một tiếng “mẹ” chưa?”
Ánh mắt thất vọng của Lâm Ỷ Phi nhìn về phía chồng mình, khẽ lắc đầu một cái, bà hơi nhoài người ra rót một ly nước, ngửa mặt lên trời uống cạn.
“Đã gọi cho thằng Lãng về chưa?”
Sau khi uống hết ly nước, Lâm Ỷ Phi quay sang hỏi chồng mình.
Hàn Cao Tiệp nhún vai, bất lực nói: “Chịu thôi! Gọi bao lần mà nó không nghe.”
Lâm Ỷ Phi trừng mắt với chồng mình, ngửa bàn tay ra trước mặt Hàn Cao Tiệp, bà ra lệnh: “Đưa điện thoại đây!”
Hàn Cao Tiệp toát mồ hôi hột, sợ sệt đặt điện thoại vào lòng bàn tay của Lâm Ỷ Phi.
Lâm Ỷ Phi bấm số gọi, chưa đầy mười giây đầu bên kia bắt máy. Bà không cho người kia kịp nói lời từ chối, lập tức lên giọng đầy tính đe doạ.
“Cho mày mười phút trở về biệt thự! Không thì đừng trách bà đây lên tận công ty lôi cổ mày về.”
Bão 3/5. Like và comment nhiệt tình nào.