Tại sao anh lại gặp cô trong hoàn cảnh đó? Rõ ràng hai tháng qua anh không hiện xuất hiện trước mặt cô, cô cứ tưởng rằng anh đã quên mình. Nào ngờ đâu đến đêm sinh nhật tuổi mười tám của cô, anh lại xuất hiện mà cướp đi lần đầu quý giá của người con gái.
Lẽ nào là do anh sắp đặt?
Thứ anh muốn là sự trinh tiết của cô chứ không phải là tình yêu của cô sao?
Thật là nực cười mà.
Chu Tử Hạ thở dài một cách não nề, tâm trạng mang một tấn sầu bi ghế đá mát lạnh, đưa ánh mắt ngước lên nhìn bầu trời vẫn còn tồn dư lại phân nửa hoàng hôn.
Hoàng hôn vẫn tròn, to như ngày nào, vẫn luôn phiên lấp mình dưới dãy núi trắng xoá kia.
Chu Tử Hạ ngắm nhìn những sợi hoàng hôn cuối cùng trong ngày, trong lòng cô man mác rấy lên nỗi buồn tủi.
Hoàng hôn là sự kết thúc của một ngày dài bận bịu, gợi cho con người ta một tấn tâm trạng sầu bi và vương vấn một điều gì đó khó nói.
Cũng giống như Chu Tử Hạ, cô không thể nào nói hết nỗi lòng trong tâm can mình ra về một mối tình đầu đẹp đẽ nhưng nhanh chóng kết thúc trong sự bi thương và vội vã.
Tình yêu nó cũng giống như chu kỳ tuần hoàn của một ngày, khoảnh khắc ban đầu rực rỡ, tươi mới rạng ngời như những ánh bình minh thì khi kết thúc nó lại u buồn, sâu tư và ảm đạm như buổi chiều hoàng hôn.
Chu Tử Hạ từ từ khép đôi mi lặp, từ từ thở dài một cái.
Không sao đâu, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tấm thân ngọc ngà này không sớm thì cũng muộn sẽ bị phá mất, nay đã phá rồi thì sau này đỡ phải có cảm giác ngượng ngùng nữa.
Cơ mà người ta thường để đêm tân hôn để động phòng hoa trúc, còn cô thì sao? Đánh mất lần đầu trong khi bản thân mình không tỉnh táo?
Chu Tử Hạ vừa miên man nghĩ suy, hai tay nắm chặt lấy chiếc hộp đang đựng kỷ vật tình yêu mà người ấy đã trao tặng cho mình.
Một sợi dây chuyền đính kết với biểu tượng trái tim vô cực.
Biểu tượng vô cực trong toán học đại diện cho một số lượng vô hạn. Còn trong tình yêu, nó tượng trưng cho một tình yêu bất diệt, trường tồn với thời gian.
Ý nghĩa tượng trưng đẹp như vậy mà sao bây giờ mỗi người nơi, quan hệ giữa hai người như người dưng nước lã vậy.
Khoé mi của Chu Tử Hạ bất giác lăn dài giọt lệ mặn chán, ngay sau đó cô giật mình mở to mắt ra khi cảm nhận thứ gì đó mát lạnh chạm vào da thịt mình.
“Mình làm cậu giật mình sao?”
Một giọng nói nam tính trầm ấm, vang vọng bên tai. Ngay sau đó nam sinh ấy đưa một non nước ngọt mát lạnh đến trước mặt cô.
“Mua cho cậu đó, là vị kiwi mà cậu thích.”
Chu Tử Hạ ngạc nhiên đưa mắt nhìn về hướng vừa phát ra thanh âm dịu dàng ấy.
“Mãn Tư?”
Tại sao cậu ta vẫn còn ở trường?
Chu Tử Hạ bối rối gạt đi giọt nước mắt, tay chân luống cuống mà đứng dậy. Vào thời điểm cô định nhấc gót rời khỏi đây thì bỗng nhiên cổ tay cô bị vật gì đó thâu tóm lại.
“Đừng đi mà!”
Giản Mãn Tư đưa ánh mắt đượm buồn nhìn về phía Chu Tử Hạ.
“Tại sao cậu vẫn luôn lảng tránh mình?”
Cứ như ở bên cạnh mình, cậu cảm thấy không an toàn sao? Lời thoại này Giản Mãn Tư đâu dám nói ra, chỉ biết than thầm trong lòng mình.
Tại sao theo đuổi một người lại khó đến vậy cơ chứ?
Rõ ràng cậu là một người đàn ông có nhân phẩm tốt, có đủ điều kiện để khiến cho một người phụ nữ cảm thấy hạnh phúc. Trong trường có biết bao nhiêu nữ sinh xếp hàng mình được hẹn hò cùng nhưng Giản Mãn Tư chỉ thuận mắt với người con gái tên Chu Tử Hạ này.
Không phải vì thành tích học tập của cô tốt cũng không phải vì ngoại hình xinh đẹp mà là rung động từ ánh nhìn đầu tiên.
Phải chăng thiên sứ tình yêu đã trao tặng mũi tim tình yêu cho anh, giúp anh tìm được người con gái mà anh ưa nhìn. Nhưng có điều cô nàng này lại khó tiếp cận, cho dù anh tìm cách lại gần để tạo mối quan hệ tốt hơn nhưng đều bị cô khướt từ rồi bỏ đi.
“Hạ Hạ, cậu không thể cho mình một cơ hội sao?”
Giản Mãn Tư ngồi xuống ghế đã mát lạnh, tay vẫn cố níu giữ cổ tay của cô gái, khuôn mặt đẹp trai ngước nhìn bóng lưng lạnh lẽo của đối phương.
Đến nói chuyện cô ấy còn không dám đối mặt trực tiếp với mình, thử hỏi biết bao giờ anh mới cưa đổ đây?
Lẽ nào nơi đây không hợp phong thuỷ để Giản Mãn Tư anh đây theo đuổi một người, hay là độ tuổi không hợp để tìm ra mảnh ghép trái tim còn lại.
“Mãn Tư, mình chỉ coi cậu là bạn học.”
Chu Tử Hạ khẽ cất tiếng nói. Nhưng chỉ nghe thoáng qua thanh âm của cô, đối phương có thể đoán được cô đang khóc.
“Không thể coi mình là bạn trai sao?”
Nghe nam sinh nói, Chu Tử Hạ siết chặt hai tay thành nắm đấm.
Quả thật bây giờ trông cô rất bi thương. Đã cố quên đi thứ được gọi là tình yêu khác giới nhưng bây giờ nó đột nhiên ùa về, càng khiến cho cô cảm thấy thương tâm vô cùng.
Giản Mãn Tư kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, tuy khoảng cách không gần gũi lắm nhưng anh có thể cảm nhận được hương thơm hoa nhài nhẹ nhàng toả từ người cô, theo làn gió cuốn bay vào không khí.
“Mình chưa muốn yêu.” Chu Tử Hạ cắn răng để kìm nén cảm xúc của mình.
“Mình sẽ chứng mình được tình yêu mà mình dành cho cậu, là chỗ dựa vững chắc cho cuộc sống sau này của cậu.”
Chu Tử Hạ lắc đầu, trực tiếp từ chối: “Mãn Tư, xin cậu hãy buông bỏ tình cảm của cậu dành cho mình đi. Dù cậu có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa kết quả cũng chỉ nhận lại con số không mà thôi.”
Lúc này Giản Mãn Tư mới có thể nhìn rõ đôi mắt long lanh xinh đẹp hàng ngày bây giờ đã đỏ hoe, đôi hàng mi đen tuyền thi thoảng chớp động ép giọt lệ tuôn trào khỏi hốc mắt.
Giản Mãn Tư nét mặt hiện rõ vẻ lo lắng khi thấy người mình thích đang khóc, anh nắm chặt lấy cổ tay cô, quan tâm hỏi.
“Cậu đang buồn sao?”
Chu Tử Hạ: “….” im lặng, không muốn bận tâm đến tấm lòng quan tâm của đối phương.
Giản Mãn Tư thêm phần lo lắng: “Tại sao lại khóc vậy? Cậu khóc vì gặp mình sao?”
Giọng nói của nam sinh trầm lắng xuống, âm điều não nề kéo dài.
Chu Tử Hạ cũng không muốn phụ lòng tốt của đối phương, cô nhẹ nhàng trả lời lại.
“Mình rất buồn, cậu đừng làm phiền mình nữa được không?”
Trong phân tâm của Giản Mãn Tư bỗng loé lên một ý nghĩ, ngay sau đó anh vui vẻ mỉm cười nói với cô.
“Vậy để mình giúp cậu hết buồn nha.”
Chu Tử Hạ sững người, nở một nụ cười khó tin mà ngoảnh mặt đối diện với ánh mắt hào hứng của chàng trai.
“Cậu giúp bằng cách nào?”
Đây là lần đầu tiên khi được crush mỉm cười với mình, Giản Mãn Tư càng thêm phấn khởi, được đà mà tiến tới, anh ngày càng xích lại ngồi gần cô hơn.
Chu Tử Hạ cố nhịn cười trong lòng, cô không né tránh nữa mà thử xem bạn học mình đang tính giở trò gì.
Chỉ thấy nam sinh đưa tay phải lên vỗ bả vai trái rộng lớn của mình, sau đó tuyên bố với cô một câu hết sức là bá đạo.
“Chỉ có Giản Mãn Tư mình đây mới có thể giúp cậu hết buồn.”
Nói xong Giản Mãn Tư nhìn chằm chằm vào đôi mắt biếc xinh đẹp ấy, trong lòng dấy lên nỗi mừng khôn siết, anh tiếp túc nói.
“Bờ vai mình đấy dựa vào đi nếu cậu đang buồn, mình sẽ là chỗ dựa vững chãi mỗi khi cậu cảm thấy thế giới đang sụp đổ.”
Chu Tử Hạ phì cười, cảm thấy lời của chàng sinh viên có một phần đúng. Dù sao cô cũng cảm thấy rất mệt mỏi, cần một chỗ dựa để nghỉ ngơi ít phút, sau đó sẽ trở về ký túc xá của mình.
Cô không nghĩ gì nhiều cũng chẳng cần ngẫm đến hậu quả sau này mà trực tiếp ngả đầu sang bên phải, tựa vào bở vai rộng của nam sinh.
Chu Tử Hạ hít một ngụm không khí lạnh vào trong lồng ngực sau đó thở dài, toàn thân thả lỏng, hai mắt thư giãn nhắm lại.
Chỉ là cô không biết, có một cặp mắt chất chứa đầy tia giận dữ đang nhìn chằm chằm cô qua một lớp kính dày. Hệt như thần giao cách cảm mà Chu Tử Hạ cảm thấy ớn lạnh từ phía sau gáy, cô bàng hoàng mà mở mắt ra nhưng đầu cô không chịu rời khỏi bả vai của nam sinh.
Tại sao mình lại cảm thấy bất an vậy? Chu Tử Hạ thầm suy nghĩ trong đầu. Tại sao cô lại có cảm giác có một cặp mắt sắc bén đang nhìn đăm chiêu về phía mình.
Lẽ nào là do cô suy nghĩ quá nhiều sao?
Giản Mãn Tư lúc này đang chìm đắm trong sự vui mừng khi được crush mượn bờ vai, dưới đáy lòng không hò hén, reo mừng khôn siết.
“Ước gì cậu là bạn gái mình.”
Thanh âm vừa đủ cho bản thân mình nghe, Giản Mãn Tư khẽ quay đầu lại, đặt mũi lên mái tóc mượt lụa của Chu Tử Hạ mà hít hà một hơi.
Hương thơm này thật thơm, thật khiến cho lòng người ta cảm thấy say đắm…
Alo! Chuẩn bị có một đợt bão lớn đổ bộ vào đất liền. Đề nghị tất cả mọi người đóng cửa tắt điện để tránh bão. Dự báo thời tiết đưa tin, cơn bão số 2 này có thể giật cấp 10 đến cấp 15, diễn ra trong khoảng thời gian là 2 đến 5 ngày.
À mà mọi người qua đọc bộ “Sự ràng buộc ngọt ngào” cho Ngạn đỡ quê đi. Chứ đăng lên mà ít người biết đến quá!