NGƯỜI YÊU CŨ LÀ TÊN CẦM THÚ (27).
Lúc này Hàn Cao Lãng sấn lại gần cô gái đang cuộn tròn trong chăn, ánh mắt anh mang sắc khí đằng đằng, hệt như là ánh mắt của thú giữ ngắm nhìn con mồi nhỏ.
“Em nghĩ thế nào?”
Chu Tử Hạ ngây thơ vô tội cuộn mình trong chăn, vẻ mặt cô lộ rõ sự ngơ ngác, không hiểu đối phương là đang có ý gì với mình.
Anh ấy nói cái gì cơ? Ý anh ta là sao? Nghĩ về vấn đề gì cơ chứ? Trên đầu cô lúc này chỉ hiện lên vô số dấu chấm hỏi công thêm nét mặt khó hiểu.
Chu Tử Hạ lắp bắp nói, khi nói cô suýt cắn vào lưỡi mấy lần, ánh mắt trong tình thế đề phòng.
“Này… anh… anh đây… là có ý gì…”
Hàn Cao Lãng ngày tiến lại gần cô hơn, trên khoé môi hiện rõ nụ cười của tên háo sắc, đưa tay ra trực tiếp lôi cô khỏi tấm mền.
“A…”
Chu Tử Hạ chưa kịp phản ứng sự việc đã bị anh thô lỗ kéo ra, ngay sau đó cô liền thấy cơ thể mình bổng lên, rồi từ từ đáp xuống trên cơ bụng sáu múi của người đàn ông.
Tư thế lúc này rơi vào cảnh ngượng ngùng, Chu Tử Hạ nằm trên, còn Hàn Cao Lãng nằm ở dưới. Vật cứng của anh vẫn ngẩn cao từ thuở dư vị hoan ái ban nãy, cọ sát vào sống lưng của cô khiến cho cô rùng mình, trong lòng dấy lên vẻ nghi ngờ.
“Cuộc gọi vừa nãy, em đã nghe hết rồi chứ?”
“Nghe… nghe cái gì cơ?”
Chu Tử Hạ giả vờ bản thân mình không nghe thấy gì nhưng thực chất suốt từ đầu đến cuối cô đều nghe rõ cuộc thoại của hai bên. Nhưng cô dù có chết cũng không nói ra rằng bản thân mình nghe thấy, chỉ sợ anh gây áp lực cho cô mà thôi.
“Bé con, em con giả vờ ngây thơ sao?”
Hàn Cao Lãng cười nhạt, vừa nói anh vừa vuốt ve đôi môi anh đào tươi mềm của cô gái, vừa ướt át mà vừa căng mọng.
Chu Tử Hạ không dám nhìn thẳng vào sâu đôi mắt khát tình ấy, cô đánh ánh mắt sang một bên. Tư thế này quá là ngượng ngùng đối với cô, đã thế cả hai người không có một mảnh vải che thân.
“Anh…”
Dù rất muốn nói nhưng Chu Tử Hạ không biết bản thân mình phải nói gì, rất muốn nói nhưng lý trí của cô lại bị vùi tắt chỉ vì từng đầu ngón tay của anh đang mơn man du ngoại trên cơ thể cô.
“Mẹ anh cần một nàng dâu.”
Giọng nói trầm khàn đầy dục vọng của anh cất lên mang theo luồng khí quyến rũ, thao túng lấy thần trí cùng với mạch cảm xúc của cô gái, khiến cho cô không thể nào vùng vẫy thoát ra khỏi được sự cảm dỗ nặng nề ấy.
Chu Tử Hạ sững sờ mất mười giây, nhưng ngay sau đó cô vẫn nhận thức ra thân phận thực tại của mình. Lời nói của anh hệt như một mảnh thuỷ tin vỡ vụn đâm sâu vào con tim của cô, khiến cho cô vừa cảm thấy vui mừng nhưng lại cảm thấy ân hận.
Ân hận vì đều gì cơ chứ?
Cái thân phận con dâu đó có gì liên quan đến một cô gái trẻ tuổi như cô đâu.
Cô vừa mới bước sang tuổi mười tám, một độ tuổi mang vẻ đẹp thuần khiết trong sáng. Nhưng sự thuần khiết ấy đã sớm bị vấy đục chỉ sau một đêm, giờ đây chỉ là một tấm thân cũ kĩ không còn mới toanh như thuở trước.
Vả lại giờ đây anh với cô đã có sẵn định nghĩa trong đầu, hai người chỉ là người yêu cũ, chỉ tình cờ gặp lại trong tình huống bất đắc dĩ này.
Còn người phụ nữ ấy thì sao? Cái người ngày đó mà mắt cô trông thấy, tim đập chân run, lòng đau như cắt nước mắt hoen nhoè trên khoé mi khi thấy anh cưng chiều cô ấy?
Cái cảm giác đớn đau ấy dù có qua năm tháng cũng không thể nào phai mờ được.
“Mẹ anh cần kiếm một nàng dâu anh nói với em làm cái gì?”
Vì lý do gì cơ chứ? Hay là anh đang động đến vết thương đã hằn sâu trong người cô?
Trái tim cô không thể nào quên đi được anh, chắc chắn không thể quên đi được.
Vào thời điểm bốn tháng trước, cô đã mở cửa trái tim để đón nhận tình cảm của anh. Thiết nghĩ rằng mối tình đầu của mình sẽ lâu dài, bền vững nhưng sợi duyên tình mà ông Tơ và bà Nguyệt se duyên nhưng mối tình đó chỉ vẻn vẹn có sáu mười ngày.
Và cũng chính ngày ấy cô đã ngậm ngùi đóng cửa trái tim, không cho bất cứ một nam giới nào lôi kéo được tình cảm.
Là vì cô sợ, sợ một lần nữa sa ngã vào vết xe đổ ngày đó.
Nghe cô gái nói vậy, sắc mặt anh tối sầm lại. Bản tính hồ ly háo sắc đã hiện hữu, anh cười gian tà một cái, hai tay buông xuống đặt bên eo của cô, dùng lực khẽ nhấc bổng cô lên.
“A… đừng… Lãng… đừng mà…”
Hành động của anh khiến cho Chu Tử Hạ hoảng hốt, hai tay theo quán tính mà đặt lên cơ ngực rắn chắc của anh, đầu cô lắc lịa lịa muốn phản kháng.
Không được, vừa nãy đã làm rồi…
Cô không thể nào chịu nổi hình thức tra tấn của người yêu cũ, nó khiến cho lý trí của cô mơ hồ, không nhận thức ra hiện tại thực hư, mà xung quay chỉ bao phủ một tầng sương của buổi hoan ái.
“Tiểu yêu tinh, em chẳng thành thật chút nào.”
Vật cứng của anh trêu đùa lấy đoá hoa nhạy cảm, khoái mị dần dần dâng trào khiến cho hang động không hẹn trước mà mở cửa xả lũ.
“Đừng mà… đã quá nhiều rồi…”
Vừa nãy trải qua một màn dạo đầu bị chuông điện thoát làm gián đoạn, linh hồn Chu Tử Hạ như bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.
Nhân lúc anh nói chuyện điện thoại, nhục dục ướt át có trong người cô cũng đã dịu em nhưng đến khi anh để thứ kia vào cửa động lập tức làm cảm giác khó chịu chạy thẳng lên đại não.
“Vừa nãy chẳng phải em rất có hứng thú sao? Bây giờ lại tỏ ra vẻ thanh cao?”
Hàn Cao Lãng để lộ ra nụ cười nham hiểm trên khoé môi, không nói câu nào mà trực tiếp hành động. Anh nâng hông lên đồng thời hạ cơ thể của cô xuống, khiến cho khoảng của hai thứ nhạy cảm được khít lại gần nhau hơn.
“A…”
Sau một tiếng la thất thanh, Chu Tử Hạ khổ sở chật vật cúi rạp xuống cơ ngực tráng kiện của anh, cuống họng phát ra những âm thanh không phải của mình.
Âm thanh ấy thật quyến rũ, ngọt ngào khiến cho vật cứng vùi sâu bên trong lớp mị thịt mê người càng giãn ra, ma sát vào vách thịt tạo ra tiếng thanh ướt át.
Đúng là một tiểu yêu tinh sinh ra để quyến rũ phái đàn ông mà! Hàn Cao Lãng rít lên một tiếng, anh không ngờ nơi đó của cô đã trải qua bao lần va chạm ấy thế mà độ đàn hồi và co bóp vẫn không thay đổi. Vẫn siết chặt lại khiến cho vật thể lạ xâm nhập vào không có lối thoát, hệt như đây là lần đầu tiên phạm phải trái cấm vậy.
Một người thiếu nữ có cơ thể hút hồn, thể lực có thể thu hút những cánh đàn ông xa lạ. Chỉ cần khi cô ấy mỉm cười cũng có thể cướp đi bao trái tim của người đàn ông.
Quả thật là bữa điểm tâm không hề tầm thường, nó khiến cho một người đàn ông vốn lạnh lùng như Hàn Cao Lãng phải lột bỏ lớp nguỵ trang, sống thật với thân thế của mình. Anh không còn sống trong lớp dịu dàng, trầm ấm như bao chàng trai mới yêu khác mà anh ngược lại để lộ bản tính thú thính của mình.
Thích hành hạ cô bất kể khi nào, muốn ngắm nhìn cơ thể tuyệt đẹp của cô, từng đường cong gợi cảm, làn da trắng nõn nà, ngay cả khi cô gái ấy làm ở dưới thân thể anh không không thể nào làm nhoè đi vẻ đẹp quyến rũ, mê lòng người ấy.
“Tiểu yêu tinh, em đúng là món điểm tâm khiến tôi không thể nào quên được.”
Thanh âm chất chứa dục vọng của anh vang vọng bên tai cô gái.
Hàn Cao Lãng di chuyển thắt lưng, thúc một lực thật mạnh vào sâu trong đáy huyệt, khiến cho đoá hoa kiều diễm kia không chịu khổi cực lạc, không hẹn trướt ào ạt tiết ra những dòng mật dịch ướt át.
#Ngạn.
100 like tiếp nha mọi người, lát Ngạn lại lên chương mới.