Chu Tử Phong đánh ánh mắt ra hiệu với cô rằng có người đang đứng ở phía sau nhìn cô. Bấy giờ Chu Tử Hạ mới chợt nhớ đến Hàn Cao Lãng đang ở đây.
Vào lúc cô không biết nên trả lời thế nào thì bỗng Hàn Cao Lãng lên tiếng.
“Chào em, anh là Hàn Cao Lãng, bạn trai của chị em.”
Nói rồi Hàn Cao Lãng bước đến gần cô, vươn tay ra ôm lấy vai cô.
“Rất vui khi được gặp em.”
Chu Tử Phong ngạc nhiên muốn rớt cái cằm, ánh mắt không tin quét một lượt từ đầu đến cuối chân của người đàn ông, sau đó nhìn về phía Chu Tử Hạ.
“Chị, anh ta nói là sự thật sao?”
“Ừ, anh ấy… là bạn trai chị.”
Chu Tử Hạ cười gượng gạo một cái sau đó gật đầu. Nếu như cô không gật đầu thì có lẽ một bên vai của cô sẽ bị bóp nát một.
Nghe được lời đồng tình hài lòng, Hàn Cao Lãng lúc này với buông lỏng vai cô ra. Nhưng tinh thần chưa thả lỏng được bao lâu thì Chu Tử Hạ bị câu nói của em mình làm cho cô rơi vào cái bẫy đầy rẫy nguy hiểm.
“Em còn nhớ khi xưa chị mười lăm tuổi có nói sẽ lấy anh Tần Miên về làm chồng, sao bây giờ người đàn ông chị yêu lại không phải là anh ấy?”
Lời nói của chàng thiếu niên như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt của Hàn Cao Lãng, bàn tay đặt trên vai cô lúc này di chuyển xuông bên eo, ép chặt toàn thân cô dán sát lại mình.
“Em trai, chị gái em không nói rằng em sắp có anh rẻ tương lại sao?”
Hàn Cao Lãng đánh ánh mắt của loài thú dữ nhìn vào Chu Tử Hạ, sau đó niềm nở quay sang cười với Chu Tử Phong.
Thiếu niên ấy không quan tâm đến sát khí đằng đằng đang toát ra từ phía người đàn ông, cậu nhũn vai lắc đầu.
“Không có nói.”
Sau đó Chu Tử Phong quay sang nói với cô.
“Hôm qua anh Tần Miên về nước có ghé qua hỏi thăm chị, biết được chị học ở trên thành phố nên anh ấy có nói hôm nào sẽ đến thăm chị. Em cứ tưởng anh Tần Miên sẽ lên thành phố thăm vợ tương lai của mình sớm hơn chứ, ai ngờ đâu vẫn là mẹ với em thăm chị trước.”
Đúng là có đồng đội ngu như bò là một mối nguy hiểm rất lớn. Càng nghe chàng thiếu niên nói được câu nào là y như rằng một bên eo của cô truyền đến cơn đau, Chu Tử Hạ dở khóc dở cười mà trừng ánh mắt giận dữ về phía em trai mình.
“Tiểu Phong, em làm ơn thương chị một tí đi.”
Nếu còn nói nữa chắc rằng cuộc đời cô sau này tối tắm hơn ở chốn địa ngục. Tại sao trời lại sinh ra cho cô một thằng em trai mất nết, miệng nhanh hơn não mà hại cái thân mong manh của cô.
“Đã bảo bao nhiêu lần rồi, suy nghĩ kỹ trước khi nói, miệng nhanh hơn não là hại cái thân đó.”
Chu Tử Hạ bất lực toàn tập, cô thở dài một cách não nể mà căn ngăn thiếu niên nhiều chuyện lại.
Nếu để em mình nói thêm câu nào nữa, chắc rằng khối băng ngàn năm đang đứng bên cạnh cô sẽ bị lửa giận trong người mà nung nấu chảy. Lúc ấy người gặp nguy hiểm là cô chứ không phải là thiếu niên nhiều chuyện này.
Chu Tử Phong vẫn cứ cứng đầu ngoan cố, đưa mắt nhìn về phía người đàn ông, nhìn tổng quan từ đầu đến cuối chân của anh thêm một lần nữa.
Dáng vẻ cao ráo, đẹp trai phong độ, cách ăn mặc cũng không tồi.
Nhìn chất liệu may mặc, đường nét trên bộ âu phục mà Hàn Cao Lãng đang mặc, cộng thêm chiếc đồng hồ sang xịn mịn được đeo trên cổ tay trái, Chu Tử Phong đoán được gia thế của người đàn ông này không tồi.
“Tiểu Phong, em nhìn cái gì vậy?”
Chu Tử Hạ thấy em mình nhìn vào Hàn Cao Lãng không chịu chớp mắt, dường như đang đánh giá phẩm chất của anh vậy.
Hàn Cao Lãng lạnh lùng cười một cái, hỏi: “Trên người anh dính bẩn ở đâu khiến cho em nhìn chăm chú vậy?”
Nói đoạn Hàn Cao Lãng nghiêng mặt nhìn về phía Chu Tử Hạ.
“Đến chị gái của em vẫn chưa từng nhìn anh chăm chú như vậy, em sao có quyền để đánh giá tư chất của anh?”
Chu Tử Hạ cười trừ một cái, mắt trừng về phía khuôn mặt hờ hững của người đàn ông, song dùng thuật ngữ miệng mà nói nói chuyện với anh.
Anh đừng có nhiều chuyện như vậy có được không? Thằng bé là đang thay em nhìn nhận, tìm ra bản chất con người thật sự của anh.
Hàn Cao Lãng hiểu được thuật ngữ của cô, anh nhướn mày, cúi mắt thấp xuống sát tận mặt, hơi thở ấm nóng phà vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Anh khẽ nói nhỏ, thanh âm vừa đủ chỉ để mình Chu Tử Hạ nghe rõ.
“Cho dù nó là em trai của em nhưng nó cũng không có từ cách để nhìn tôi như vậy. Vẻ đẹp trai của tôi sinh ra chỉ dành riêng cho em ngắm nhìn, người ngoài đừng mong có cửa để được ngắm nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, và càng không được nhìn tôi bằng cái nhìn khinh thương thấy.”
Chu Tử Hạ biết rằng người đàn ông này đang kìm hãm lửa hận trong lòng mình, biết được anh sẽ không bao giờ cưỡng bức cô khi đang đứng trước mặt người được gọi là “em vợ tương lai”. Cho nên cô càng được nước lấn tới, không bận tâm đến hậu của của việc mình mà mà ngang nhiên động vào tổ kiến lửa.
“Anh đừng có mà si tình, kiêu ngạo nữa. Thằng bé là con trai, nó đương nhiên sẽ có cái nhìn khác về anh. Chẳng qua nó lo lắng cho chị mình nên mới đề phòng người lạ mà thôi.”
Lúc này Hàn Cao Lãng lại tiến sát lại gần cô hơn nữa, gần đến nỗi Chu Tử Hạ có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể của anh toát ra.
“Người lạ?”
Hàn Cao Lãng mặt mày trở nên u ám sau khi hai từ “người lạ” đập thẳng vào tai của mình. Đôi mắt phượng hoàng lúc này hiện rõ sự nguy hiểm, hận không thể giết chết cô gái nhỏ bằng một ánh mắt.
“Anh… đừng… đừng có gần quá được không?”
Chu Tử Hạ khẽ đẩy người đàn ông ra, vội vàng quay sang nhìn em trai mình.
Thiếu niên vẫn đứng chôn chân ở đó, trước mắt nhìn thấy một màn kịch bàn tình tứ. Cậu ta bất lực thở dài, hai tay đưa lên day day hai bên thái dương.
Cuộc sống nhiều lúc thật là bấy công, được ăn “comtro” anywhere. Cứ tưởng lên đây sẽ được người chị gái nhiệt tình chào đó, ai dè đâu lại phát cho một bữa cẩu lương đầy tình cảm ăn đến phát ngấy.
“Chị à, ở trường học em được ăn cẩu lương đến phát ngấy rồi đó. Bây giờ lên đây thăm chị, chị sao có thể chiêu đãi em mình bằng một bữa cẩu lương sặc mùi dấm đến như vậy chứ?”
Chu Tử Hạ kinh ngạc, trừng mắt về phía em trai mình, hận nỗi không thể dạy dỗ em mình ngay tức khắc.
Em ơi là em, mày đang hại chị đó biết không? Làm ơn tha cho chị mày một con đường sống đi. Chu Tử Hạ than trách em mình trong đáy lòng, hận không thể phát tiết ngay giữa ngoài đường này.
“Tiểu Phong, chị đã bảo em bao lần rồi. Nhiệt tình quá đôi khi không tốt đâu, cái tật mồm nhanh hơn não đến bao giờ em mới sửa được đây?”
Chu Tử Phong trề môi một cái, sau đó gãi gãi đầu mà hỏi cô: “Vậy bây giờ chị có về hay là không? Mẹ đang đợi chị đó.”
Chu Tử Hạ quay sang nhìn Hàn Cao Lãng, chỉ thấy anh khẽ mỉm cười với cô, rồi sau đó quay sang nói với thiếu niên.
“Mẹ em hiện tại đang thuê phòng ở chỗ nào? Để anh đưa chị và em đến.”
Chu Tử Phong gật đầu, sau đó theo chân hai người về chiếc xe ô tô Ferrari màu đen đang đõ gần đó. Hai người ngồi ở hàng ghế sau, còn chàng thiếu nên thì ngồi ở ghế lái phụ.
Tài xế nhìn vào kính chiếu hậu một lượt, sau đó khởi động xe. Bánh xe từ từ lăn bánh, ngay sau đó hoà mình vào làn đường đông đúc xe cộ.
Lúc này trời cũng đã sẩm tối, đồng hồ ở khắp mọi nơi đồng thời kim ngắn chỉ vào số bảy, kim dài chỉ vào số mưởi hai.
Trong một căn biệt thự nọ ở phía ngoại ô, chiếc xe Audi màu sữa dừng lại. Cửa xe được mở ra ngay sau đó thân hình của người thiếu nữ mang trên mình một bộ đồ sinh viên bước xuống.
Đình Thẩm Giai bước xuống khỏi xe, nhanh chóng lại gần cánh cổng.
Cửa lớn hai bên được người hầu mở sang hai bên, ngay sau đó Đình Thẩm Giai bước vào bên trong, nhanh chóng đi lên căn phòng ở trên tầng hai.
“Ba, tại sao ba lại nuốt lời.”
Đình Thẩm Giai vùng vằng mở toang cánh cửa phòng ra, vẻ mặt không giấu nổi vẻ tức giận mà trừng về bóng lưng của người đàn ông trung niên, thể trạng béo phì đang ngồi trên bàn làm việc.
Người đàn ông đó chính là Đình Mặc Thâm, tổng giám đốc của tập đoàn Đình Thị, đồng thời cũng là ba của Đình Thẩm Giai.
Ông ta không hề quan tâm người vừa đến là ai, vẫn ung dung ngồi trên chiếc ghế tựa, ánh mắt đăm chiêu nhìn về màn hình máy tính, trên đó là số dư bến động của cổ phiếu Win.
“Con bé Chu Tử Hạ đó không tồi, rất thích hợp để đen gia đấu giá.”