NGƯỜI YÊU CŨ LÀ TÊN CẦM THÚ (29).
Hàn phu nhân không quan tâm đến lời nói của con trai mình. Không cần biết cô gái đó có chấp nhận hay là không, nhưng chỉ cần đã được con trai mình nhìn ngắm đến là lập tức bà dùng đủ mọi cách để có được người phụ nữ ấy.
Cô ấy gái chỉ là tình một đêm sao? Hàn phu nhân hoài nghi suy nghĩ. Nếu như là tình một đêm của con trai mình thì ắt hẳn chỉ là đồ chơi, nhưng bà không thể để thứ đồ chơi đó bị vứt bỏ, bởi vì sâu trong cơ thể nó đang ấp hủ hạt giống. Nhỡ đâu vào một ngày, một trong số hàng triệu hạt giống ấy nảy mầm, sinh sôi trong cơ thể của cô ấy thì làm sao? Hàn gia đâu thể để con cháu bị thất lạc được. Đã thế Hàn phu nhân đã ngoài năm mươi tuổi, bà rất muốn có một đứa cháu để bế ẵm, dù là trai hay gái, miễn sao mang dòng máu Hàn gia là bà cũng mãn nguyện lắm rồi.
Nếu bà không đến đây thì liệu có tận mắt chứng kiến cảnh tượng này không?
Chắc chắn là bà đã bỏ đãng đi cảnh tượng mà mình mong chờ nhất.
Nhà có hai thằng con trai đã đến tuổi lấy vợ mà chẳng chịu dắt dâu về, khiến cho bà lo lắng cứ ngỡ là con trai mình bị ế, lòng bà sôi sùng sục như nồi dầu sôi trên bếp lửa.
Đúng là ông trời tốt tính, đã tạo hoá cho bà một cô con dâu, dù bà chẳng biết mặt mũi cô ta ra làm sao nhưng giác quan của người phụ nữ mách bảo bà, đây quả là một đứa con dâu bà cần tìm.
Hai mươi phút trước.
Một chiếc xe Audi đời mới chạy băng băng trên tuyết đường trải dài dọc theo con cầu bắc qua sông. Xe đã chạy được hơn mười lăm phút và cuối cùng nó cũng dừng lại trước cổng rộng lớn của khách sạn nổi tiếng được đánh giá năm sao nhất ở Bế Đoạ.
Lúc này vào khoảng thời điểm xe cộ đi lại tấp nập, ồn ào náo nhiệt.
7:55 am, tại khách sạn Dạ Kình.
Hai bên cánh cửa làm bằng kính trong suốt lớn tự động mở ra, ngay sau cánh cửa ấy một thân hình của một người phụ nữ trung niên, cách ăn vận nhẹ nhàng, bộ sườn xám bó sát lấy cơ thể, trên người mang những phụ kiện đắt tên. Chiếc mũ lưới trùm che đi hết gương mặt cao quý ấy đập vào mắt nhân viên tiếp tân.
Bộ sườn xám được thiết kế một cách điêu luyện bó sát lấy thân hình khuyến rũ, dáng người cong cong hình chữ S của người phụ nữ trạc tuổi trung niên, đôi chân mang đôi giày cao gót Mehico bản giới hạn mà không mấy ai có được. Từng bước đi của bà chạm nhẹ trên sàn gỗ mịn phát ra những tiếng lộp cộp dễ nghe.
“Thưa quý bà, chúng tôi có thể giúp gì được?”
Nhân viên tiếp tân cúi đầu chào nhưng ánh mắt của cô ta lại lén nhìn vào chiếc nhẫn kim cương bảy cara đang đeo trên ngón tay áp út của người đàn bà.
Thoạt nhìn qua ánh mắt của cô tiếp tân này, người đàn bà có thể nhận ra vẻ tham lam, keo kiệt này.
Bà khẽ hừ lạnh một cái, trong phân tâm suy nghĩ rằng sẽ sớm cho cô ta cuốn xéo ra khỏi đây. Một khách sạn cao cấp do bà ta gây dựng vốn đầu tư không thể nào chứ chấp một nhân viên tham lam sắc sảo này.
“Tôi cần thẻ phòng số 303 tầng bảy.”
Người đàn bà lạnh lùng đáp lại, nhưng ánh mắt của cô tiếp tân này vẫn luyến tiếc không chịu tách rời khỏi chiếc nhẫn trị giá vài chục tỉ trên tay bà.
“A… thưa bà…”
Tiếp tân khẽ kêu lên một cái, giật mình rời mắt khỏi chiếc nhẫn kim cương, người vẫn trong tư thế cúi gập xuống.
“Phòng ấy hiện tại đang có người.”
Chưa để cho cô ta nói hết câu người đàn bà liền cướp thoại: “Tôi bảo cô đưa là đưa, ngoài ra cô không có quyền phán xét điều gì hết.”
Lúc này trợ lý của khác sạn đi tới, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc liền vội vã tiến lại gần, thân trên hơi cúi xuống.
“Chủ tịch!”
Một tiếng “chủ tịch” vang vọng bên tai khiến cho tất cả nhân viên có ở trong khách sạn đều đứng nghiêm chỉnh, cúi đầu chào nhân vật tối cao này.
Người đàn bà không nói gì, trực tiếp quay sang đối diện mặt với trợ lý.
“Tôi cần thẻ phòng 303 tầng số bảy.”
Nhân viên tiếp tân vừa nãy không còn khó hiểu như trước mà lập tức rút thẻ đưa đến trước mặt bà, ánh mât không dám nhìn thẳng vào lớp vải trùm che chắn kia.
Người đàn bà nhận thẻ xong, lập tức bước ba người trợ lý mà đi thẳng về hướng cửa thang máy. Trước khi đi bà không quên nhắc nhở vấn đề chính.
“Lập tức xa thải cô ta.”
Trợ lý bất ngờ chưa kịp hiểu ra mọi sự việc, chân nọ đá phải chân kia mà vội vàng theo sau người đàn bà uy lực ấy.
“Chủ tịch, tại sao lại muốn sa thải Nhã Nhan.”
“Khách sạn này không chấp nhận một người có tâm địa tham lam.” Bà lạnh lùng nói.
Trợ lý thác mắc, hỏi lại: “Tại sao bà có thể đánh giá tính cách cô ấy? Cô ấy mới ứng vào vị trí này ngày hôm qua.
Người đàn bà bước vào trong sang máy, bấm số lên tầng bảy. Trước khi cửa thang máy từ từ đóng lại, bà mới nói ra lý do.
“Chỉ cần liếc mắt tôi có thể nhìn được. Đến con ruồi bay qua tôi còn biết con đực hay con cái huống chi là một con tham vọng đột nốt người tầm thường.
Nói xong cánh cửa khép vào, thang máy từ từ chuyển nhẹ nhàng lên phía trên.
Sau khi đến phòng mình cần tìm, cách đó khoảng mười mét bà có thể nghe rõ tiếng rên rỉ của người phụ nữ, lúc đó lòng bà đã hưng phấn tột cùng.
Cũng may là những căn phòng mang số lẻ bà chẳng bao giờ yêu cầu thiết kế cửa cách âm, thật thuận lợi cho bà nghe hết tất thảy những âm thanh ám dục truyền ra bên ngoài.
Nghe tiếng rên cực lạc của người phụ nữ, Hàn phu nhân không thể ngờ rằng con trai mình lại mạnh bạo đến vậy. Dù cho cô gái đó có van xin thế nào đi chăng nữa cũng không chịu buông tha, cứ mạnh mẽ xâm chiếm khiến cho cô gái ấy vừa rên rỉ vừa bật khóc.
“Con trai à, xem ra lần này con không qua khỏi mắt mẹ đâu con! Cứ chờ đấy, mẹ sẽ làm cho con phải dắt cô gái ấy về nhà.”
Hàn phu nhân định bụng quay lưng rời đi, muốn để cho con trai mình một không gian ân ái với người phụ nữ đó, rồi khi nào anh về thì hỏi tội sau nhưng mà thấy bên trong đột ngột im lặng. Bà hiếu kì mà dừng lại, có chút hoài nghi.
Tại sao lại im lặng đến vậy?
Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì chăng?
Chẳng lẽ hai đứa đã xong xuôi mọi chuyện rồi?
Không được, bà nhất định phải vào, nhỡ đâu được ngắm nhìn khuôn mặt của người bí mật kia.
Nghĩ là làm, Hàn phu nhân không nhanh cũng không chậm, liền nhẹ nhàng bước tới cánh cửa, quẹt thẻ ngay lập tức cửa tháo khoá.
Nhưng khi mở cửa ra, đập vào mắt bà là hình ảnh nam thanh nữ tú đang trần như nhộng quấn quýt lấy nhau. Cảnh tượng này khiến cho bàn ngượng ngùng xấu hổ, thiếu xút nữa thì xịt máu mũi.
Ôi thân già này, chỉ một giây phút hiếu kì mà được ăn bữa cẩu lương đến mắc nghẹn. Đúng là tuổi trẻ tài cao cơ mà.
“Cháu gái, cháu năm này bao nhiêu tuổi rồi?”
“….” Chu Tử Hạ lặng thing, không dám hé miệng trả lời.
“Hiện tại đang làm công việc gì?”
“….” đáp lại câu nghi vẫn ấy chỉ là một âm thanh bất lực của người đàn ông.
“Cháu quen con trai ta đã lâu chưa? Hai đứa qua lại với nhau được bao lâu rồi?”
“….”
“…”
Hàn phu nhân không ngừng hỏi ríu rít, mặc kệ cho người phụ nữ kia có trả lời hay không thì bà vẫn luôn đặt ra câu hỏi, hết câu này đến câu khác.
Cảm nhận được người phụ nữ trong tay đang run rẩy, Hàn Cao Lãng lập tức gắt gao, trừng mắt về phía trợ lý đang lén lút đứng ở phía cửa xem kịch.
“Tôn An, mau đưa phu nhân về.”
Tiếng quát tháo của Hàn Cao Lãng khiến cho Tôn An đứng đó giật mình tỉnh khỏi mộng hóng drama, anh ta lập tức đi vào trực tiếp đưa Hàn Phu nhân ra ngoài.
“Nghịch tử, con nhất định phải đưa cô gái ấy về nhà, nếu không đưa được đừng mong gặp lại cái thân già này nữa.”
#Ngạn.
Đừng quên bấm like và vote cho truyện Ngạn nha❤️