NGƯỜI YÊU CŨ LÀ TÊN CẦM THÚ (31).
Hàn Cao Lãng ôm bổng cô vào trong phòng tắm, đi đến vòng hoa sen vẫn còn rớt vài giọt gianh xuống sàn nhà, đặt Chu Tử Hạ ngồi lên bệ bồn tắm.
Trong bồn tắm vẫn còn nước do hồi sáng sớm Chu Tử Hạ mới xả đầy, nhưng chưa kịp động chạm đến nước đã bị người đàn ông xông vào chiếm hữu lấy cơ thể mình.
Chu Tử Hạ lén đưa mắt nhìn về bóng hình mình in trên mặt nước đã lạnh ngắt từ bao giờ, hình ảnh mờ mở ảo ảo không rõ nét mặt, cô chẳng thể nào nhìn thấy nét mặt mình đang vui hay đang buồn.
Tình yêu thật là dối giá, lòng người tổn thương lạnh ngắt hệt như nước đọng trong bồn tắm làm bằng chất liệu sứ này.
Chu Tử Hạ nghĩ thầm, đến bao giờ thì người đàn ông mới chủ động nói ra hết sự việc mà anh đã giấu cô đây?
Đến bao giờ vậy?
Cô muốn anh chủ động chứ không phải bị động, mọi việc anh làm với cô đều mang tính chủ động nhưng riêng việc anh qua lại với người đàn bà khác lại không dám chủ động sao?
Ý trí kiên cường dũng mãnh của nam nhi để đi đâu rồi sao lại trốn tránh vấn đề này cơ chứ?
Hàn Cao Lãng không để ý đến cảm xúc thực tại của cô, anh giữ lấy một bên vai cô, tay còn lại thì xả nước ở trong bồn tắm.
Trong khi đợt nước xả hết, Hàn Cao Lãng bắt đầu trêu đùa cô gái: “Muốn tôi tắm cho hay tự tắm?”
Chu Tử Hạ không nghĩ ngợi gì, cô trực tiếp hất tay anh ra khỏi vai mình, đầu cúi gằm xuống khiến cho anh không thể nhìn thấy nét mặt đã nhuốm tia buồn bã của cô.
“Tự tắm.”
Cô trả lời một cách ngắn gọn, sau đó anh lưng phía đối diện mặt anh.
Nhìn vào làn da trắng trẻo, trên đó còn dư lại những vết hồng mờ ám, ánh mắt của Hàn Cao Lãng ánh lên như một vị thần. Anh không nói một lởi nào mà muốn ve tâm lưng trần của cô, đôi môi ấm nóng hôn lên làn da trắng tuyết ấy.
Chu Tử Hạ khẽ rùng mình, song cô cũng cắn chặt răng mà chịu đựng cảm giác man mác buồn mà người đàn ông gây ra.
“Hàn Cao Lãng.”
Cô không nhượng bộ gì mà gọi cả họ lẫn tên của người đàn ông.
Hàn Cao Lãng cầm lấy lọn tóc mai của cô mà đưa lên mũi hít ngửi mùi hương đặc trưng riêng vốn có, nhẹ nhàng đáp lại tiếng gọi.
“Sao?”
Giọng của anh trầm ấm, dễ nghe nhưng không hiểu sao Chu Tử Hạ cảm thấy nó là một mũi dao sắc bén đâm toạc trái tim của cô.
Chu Tử Hạ nghẹn ngào, ấm ức trong vô thức.
“Anh có biết em hận nhận điều gì không?”
Cô hỏi anh, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào dòng nước đang từ từ rút dần, cho đến khi đáy bồn cạn sạch nước.
Hàn Cao Lãng không trả lời câu nghi vấn của cô ngay, anh rướn người về phía trước, bật công tác điều chỉnh lượng nước rồi đổ vào trong bồn, sau đó mới đoái hoài đến câu hỏi của cô.
“Vì điều gì?”
Anh đâu có quan tâm đến cảm xúc thực tại của cô đâu, rõ ràng nghe giọng của cô rất buồn mà sao anh lại không quan tâm đến cô? Chỉ quan tâm đến nước đã chảy đầy vào bồn tắm hay chưa.
“Điều đau khổ nhất của cuộc đời em chính là yêu anh, yêu sai người, sai cả thời điểm.”
Giá như ngày đó cô không đặt cược trái tim để yêu anh thì đâu có lý do nào để trái tim bây giờ bị tổn thương.
Mối tình đầu thật non trẻ, cứ tự nhủ với lòng mình sẽ bền vững như sợi dây ông Tơ bà Nguyệt nên duyên, ai ngờ nó lại đứt giữa chừng để rồi hai ta bơ vơ lạc lõng giữa mảnh tình ngang trái.
Rất là đau, rất là buồn.
Một trong những đau đớn của đời người là mới hôm qua còn tay trong tay bên nhau, cười đùa nói chuyện với nhau những lời chất chưa mật ngọt yêu thương. Nhưng ngày hôm sau chỉ còn là hai tiếng “đã từng”.
Đã từng gặp.
Đã từng tìm hiểu nhau.
Đã từng rung động vì nhau.
Đã từng yêu nhau, trao cho nhau nụ hôn đầu ngọt ngào mà đắm say, cuồng nhiệt mà lưu luyến.
Hàn Cao Lãng im lặng không nói gì, tay anh vờn trong nước ướm thử nhiệt độ của nước, sau đó mới đặt cô vào trong bồn.
“A.”
Cảm nhận được thứ lỏng ấm áp tràn vào người Chu Tử Hạ giật mình một cái, cỗ cảm giác khó chịu trong người được nước ấm xoa dịu đi. Nước nóng bao quanh lấy người cô, tràn vào mọi rơi ngóc ngách, hận không thể tràn vào trong tim để rửa trôi đi nỗi bi thương trong lòng.
Chu Tự Hạ tạt nước lên mặt cho tỉnh táo hơn, bản thân mình cố thích nghi với nhiệt độ nước trong bồn. Cô không dám cử động mạnh, từng nhất cử nhất động của cô đều làm khéo léo, vì cơ thể cô đang trần như nhộng mà lại đang ngồi trước một loài sắc lang.
“Anh… anh ra ngoài đi…”
Giọng nói run sợ, mãi mới nói ra một câu hoàn chỉnh.
“Em tự mình tắm được.”
Nói xong Chu Tử Hạ cảm thấy thắt lưng của mình bị thứ gì đó nắm chặt hai bên, cô giật mình bàng hoàng nhìn xuống phía dưới.
Là tay của Hàn Cao Lãng, đã thế cả cơ thể của anh đã ngồi vào trong bồn tắm từ bao giờ. Nước trong bồn tràn ra bên ngoài, Hàn Cao Lãng để cô ngồi trên đùi mình, lưng cô dựa vào cơ ngực rắn chắc của anh.
“A… anh… anh lại giở trò lưu manh… gì vậy?”
Cô rất sợ, sợ cảnh tượng xấu hổ đến đỏ mặt tiếp tục xảy ra trước.
Nơi đó của cô đã bị xỏ xuyên bao lần, giờ tiếp tục chỉ mang cảm giác đớn đau đến chứ có mang lại cho cô vui sướng gì đâu.
“Yên tâm, tôi để em nghỉ ngơi, tối về hành em sau.”
Còn có tối này sao? Chu Tử Hạ thầm than trong lòng.
Sau có thể tối nay xảy ra chuyện đó tiếp được, suốt từ đầu đến cuối cô luôn tìm cơ hội để trốn tránh anh, lần này cô nhẫn định phải thông não để lên kế hoạch tẩu thoát khỏi tên ác ma cầm thú này.
“Còn bây giờ thì tắm đi.”
Chu Tử Hạ ngạc nhiên muốn rớt cái cằm V-line của mình, cô vùng vẫy mà quay sang trừng mắt với anh.
“Gì… gì cơ?”
Tai của Chu Tử Hạ cứ ù ù như cối xay gió, câu được câu chăng.
Hàn Cao Lãng ghé sát vào tai cô hơn: “Giúp em tắm rửa!”
Chu Tử Hạ lập tức tạt nước lên mặt anh: “Lưu manh! Anh cút ra ngoài cho tôi! Cút nhanh! Bà đây cóc cần!”
Cô thật sự tức điên lên, hệt như muốn phát hoả vậy.
Cái gì mà giúp cô rửa ráy cơ chứ?
Mười tám tuổi đầu rồi mà vẫn để người khác rửa ráy tắm cho sao?
Đã thế lại là đàn ông con trai, người yêu cũ mới đau lòng chứ!
Ngại muốn đâm đầu xuống hố, vĩnh biệt trần gian này cho nhanh, còn đâu mặt mũi để nhìn đời chứ.
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của cô gái, Hàn Cao Lãng khẽ cười thầm trong lòng, giữ chặt cổ tay của cô cố định lại phía sau lưng.
“Tắm chung như vậy chẳng phải tiết kiệm nước sao?!”
“Anh đừng có lấy lý do thừa thãi đó có được không? Muốn lợi dụng có thể em nói tuột ra đi, làm gì phải đi đường vòng như vậy chứ?”
Cái thói hư tật xấu của đàn ông cô đã từng “lén” đọc qua trong một quyển giáo trình “Giới tính và làm tình.”
Trong quyển giáo trình đó Chu Tử Hạ chỉ tò mò mở trang đầu ra đọc trong lúc giáo viên chủ nhiệm để quên dưới ngăn bàn.
Ngay trang sách đầu tiên đã có những những tấm ảnh ướt át, ảnh cấm trẻ dưới mười tám, mà khi ấy cô còn cách tuổi mười tám hơn mười ngày nữa.
Cô cố lật ra những trang có chữ để mà đọc, và cô đã vô tình đọc vào trang có tiêu đề “Cảnh ám dục trong phòng tắm” và cũng có nghe câu nói giống y hệt mà Hàn Cao Lãng vừa mới nói.
“Tắm chung như vậy sẽ tiết kiệm nước hơn.”
Sau đó người đàn ông đã lợi dụng lý do đó mà sờ mó người bạn tình, rồi từ từ lôi kéo vào những cơn hoan ái ướt át, từng trận mây mưa kịch liệt trong bồn tắm tràn trề nước.
“Em đang suy nghĩ chín chắn sao?” Hàn Cao Lãng hỏi một câu khiến cho Chu Tử Hạ không thể nào nói lại được.
Phải chăng cô đã quá nhạy cảm nên lúc nào cũng cảm thấy trên người anh có mùi ám khí của kẻ khát tình.
“Em… em…”
Cô cứng họng, mở miệng ra lắp bắp vài câu thiếu chút nữa thì cắn vào lưỡi.
“Tóm lại là anh… hở…”
Chu Tử Hạ chưa kịp nói hết câu thì có cảm giác thứ gì mềm mại ma sát lên làn da trắng tuyết của mình.
Hàn Cao Lãng đang dùng bọt sữa tắm xoa lên cơ thể mềm mại của cô, massa chiếc cổ trắng ngần rồi lan ra hai bên vai trắng nõn, rồi lướt qua xương quanh xanh mảnh khác, sau đó tịnh tiến về nơi đồi núi nhấp nhô.
“Đừng cựa quậy, để tôi tắm cho em.”
#Ngạn.
Mọi người tích cực like ủng hộ truyện Ngạn nhé. Chẳng là Ngạn bận thi cuối kỳ nên sẽ ra truyện muộn, thông cảm nha.
Cơ mà mỗi chap Ngạn đăng mà đều đều 250 like đến 300 like thì mỗi ngày Ngạn ra hai chương luôn. Chỉ là truyện có hơn 1k lượt theo dõi mà lượt like flop quá😥