• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Tử Hạ bị người đàn ông hôn không còn đường thoái lui, kỹ thuật hôn của anh thật tinh xảo, kèm theo động tác yêu chiều vuốt ve nơi tư mật ấy.

Hai mắt cô nhắm nghiền lại không dám mở ra, đầu óc mụ mị mông lung không điều khiển được cảm xúc dâng trào của mình.

Tay của Chu Tử Hạ run rẩy đẩy anh ra, đôi môi bị chiếm đoạt ra sức mím chặt lại, né tránh đi những trận cuồng phong bão táp ướt át ấy.

“Anh đừng làm bậy, có mẹ em ở đây đó, còn có cả Tiểu Phong nữa.”

Sau thoát khỏi nụ hôn cuồng nhiệt ấy, Chu Tử Hạ cố điều chỉnh lại hô hấp của mình, ánh mắt cầu xin sự dung tha nhìn chằm chằm vào đôi mắt thèm khát của loài dã thú trước mặt.

Đáp lại lời van xin ấy là một nụ cười gian tà, Hàn Cao Lãng liếm bờ môi đầy cám dỗ, gục khuôn mặt tuấn lãng của mình xuống hõm vai cô.

“Ý của em là tìm nơi kín đáo để trả bài?”

Vừa nói Hàn Cao Lãng di chuyển đôi môi nóng bỏng của mình lên cần cổ trắng ngần của cô nàng, hé mở miệng ra mà tạo ra những vết ấn ký đặc trưng trên làn da trắng mịn như tuyết đầu mùa ấy.

Chu Tử Hạ hai tay bấu chặt lấy bả vai rộng của người đàn ông, dùng hết sức lực có trong người mà đẩy anh ra nhưng không tài nào đẩy nổi. Cả cơ ngực tráng kiện của người đàn ông như đang dính chặt lấy thân trên của cô, phía dưới không ngừng trêu đùa đoá hoa tinh khôi, khiến cho một phần nào đó của chiếc quần nhỏ trở nên ướt át dị thường.

“Anh không thể trong sáng hơn được sao?”

Chu Tử Hạ cắn chặt lấy môi dưới để kiềm chế đi những tiếng rên yêu kiều thoát ra từ trong cuống họng, đôi chân thon thả mất kiểm soát mà run lên từng đợt, quặp chặt lấy thắt lưng của người đàn ông.

“Em hấp dẫn như vậy thử hỏi tại sao tôi không thể đen tối hơn được?”

Anh hỏi ngược lại cô, đồng thời hai tay anh ôm chặt lấy vòng ba đẫy đà của cô nàng đẩy sát về phía mình, khiến cho nơi tư mật của cô ma sát mờ ám với con mãnh thú đang ẩn mình dưới lớp vải dày.

“Hạ Hạ nhà ta đã thành niên rồi, chỗ nào chỗ đó cũng đầy đặn, vừa căng tròn vừa mềm mại, giọng nói cũng trở nên ngọt ngào kiều suyễn hơn trước. Thử hỏi xem đàn ông cấm dục bao năm qua như tôi sao có thể kiềm chế lại sự hấp dẫn gọi mời từ phía con mồi này chứ?”

Chu Tử Hạ lắc đầu lia lịa, cô không muốn những câu nói chất chứa đầy dụng vọng, đầy mật đường ấy lọt vào tai mình.

Hàn Cao Lãng lúc này lại đột phát bản tính thú tính của mình, một phần vì trong lòng sinh đố kỵ khi biết được người mình yêu đã có hôn ước với người khác, một phần hận vì không quen biết cô gái này sớm hơn.

Anh ác ý mà chà sát hạ bộ của mình vào nơi nhạy của của con gái, bỏ mặc bên tai những lời nói van xin dừng lại của cô nàng. Hàn Cao Lãng gặm nhấm vành tai đã ửng đỏ của cô, giọng nói khàn khàn mà thì thầm to nhỏ bên tai cô.

“Tại sao tôi không quen biết em sớm hơn nhỉ? Khi ấy em chỉ là của riêng tôi, không có vị hôn phu, chỉ yêu một mình tôi mà thôi.”

Chu Tử Hạ đỏ ửng mặt, miệng lắp bắp nói không thành lời: “Anh…”

Ý anh ta là sao cơ chứ? Tại sao cô nghe không lọt tai câu nào hết.

“Người ta trao lần đầu cho người phụ nữ mình thương từ độ tuổi đôi mươi, con tôi sắp bước sang tuổi già mới nếm thử được hương vị của phụ nữ là cảm nhận thế nào.”

Vừa nói Hàn Cao Lãng chẹp miệng, tự biên tự diễn.

“Đúng là mùi vị cũng không tồi! Cơ thể của em thật thơm, thật quyến rũ.”

Nói đoạn, Hàn Cao Lãng áp mũi mình vào làn tóc mượt mà của cô, hít hà mùi hương hoa nhài dịu nhẹ vẫn còn vấn vương anh đây. Cảm giác này thật khiến người ta quyến luyến không thể nào quên đi dư vị ngọt ngào của mối tình đầu.

Lần đầu anh gặp cô, khi ấy cô còn là học sinh Cao Trung năm cuối, khoảnh khắc ấy đã làm trái tim băng giá của anh bị tan ra.

Con tim rung động, khi ấy Hàn Cao Lãng anh đây mới thấu hiểu được cảm giác thế nào là thầm thương trộm nhớ một người.

Mỗi khi màn đêm kéo về, anh lại nằm trằn trọc trên chiếc giường đơn, cảm giác bên cạnh mình thật trống trải, lạnh lẽo đến lạ thường.

Phải chăng khi con người ta cô đơn, thường có cảm giác mong chờ một cuộc tình không hẹn trước mà đến bên mình?

Anh lại nhớ đến người con gái đó, một cuộc gặp ngẫu nhiên đã khiến cho anh say mê người ấy cả đời. (Sau này Ngạn sẽ viết ngoại truyện để mọi người rõ hơn nhé).

Một nụ cười, một ánh mắt đưa tình đã làm anh bồn chồn day dứt, ngày đêm trong tâm trí hiện hữu hình ảnh của người con gái ấy.

Anh đã yêu rồi, yêu thầm một cô gái cách mình những chín tuổi.

Không phải là vì khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ đang độ tuổi lớn làm cho tâm trí anh mụ mị, mà là sự cuốn hút của nụ cười ươm đầy nắng, ánh mắt dư ngọt ngào của cô gái dưới ánh hoàng hôn.

Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi, nụ cười cùng với ánh mắt ấy đã làm cho biết bao chàng trai gục ngã, muốn trở thành người đàn ông của cô.

“Mỗi lần nhìn thấy em đi cùng với người đàn ông khác mà không phải tôi, khi ấy tôi không thể nào kiềm chế cảm xúc ghen tuông của mình. Thấy em vui vẻ bên ai kia, cái người đàn ông tên Giản Mãn Tư hay là tên Tần Miên gì đó đểu khiến tôi phát điên lên, chỉ muốn giam cầm em mãi mãi bên mình.”

Phải làm sao để níu giữ được mối tính đã một lần đổ vỡ?

Nên làm gì? Và phải làm gì mới để mối quan hệ hai người trở về lúc ban đâu đây?

Cảm xúc của Hàn Cao Lãng phức tạp vô cùng, anh chẳng hiểu tại sao một người đàn ông đầy quyền lực trong tay, tiền bạc có, địa vị có, tên tuổi khét tiếng trong giới kinh doanh, vậy tại sao anh lại dễ dàng đánh mất người mình thương?

Có phải độ tuổi hai mươi sáu, hai mươi bảy thường không được ổn định về mối lương duyên, hay là do độ tuổi của anh quá già so với cô?

Lẽ nào cô chê anh già, hơn cô những chín tuổi, không đủ thời gian cho cô một cuộc an nhiên như những cặp đôi khác cho nên mới nói lời chia ly?

Chu Tử Hạ lúc này vẫn chưa hiểu những gì mà anh nói, trên đầu cô hiện vô vàn những dấu hỏi chấm, những lời nghi vấn đang chờ đợi lời giải đáp.

“Hàn Cao Lãng, anh nay đã uống thuốc chưa?”

Lẽ nào do anh quá si tình cho nên tâm trạng hiện tại của anh không được tốt?

Tuy hiện giờ hai người không phải là người yêu, nhưng thấy người tình cũ gặp trắc trở như vậy ai nỡ lòng nào buông bỏ.

Hàn Cao Lãng cười trừ, hôn lên má của cô.

“Chưa?” Anh khẽ khàng đáp lại câu nghi vấn ấy.

Chu Tử Hạ ngu ngốc mà hỏi lại: “Hả?”

Hàn Cao Lãng vuốt dọc cánh tay của cô, nắm lấy bàn tay trắng trẻo của cô nàng, đặt một nụ hôn dịu nhẹ lên mu bàn tay, ánh mắt si mê ngắm nhìn đối phương.

“Em là liều thuốc an thần của tôi. Không có em cuộc đời của tôi chỉ còn là màu tối, hoàn toàn không có sức sống.”

“Thật không?” Cô nghi ngờ mà hỏi lại, sự yêu chiều của anh đã làm cho cô mềm lòng thêm lần nữa.

“Tôi chưa từng lừa dối tình cảm của em bao giờ.”

Hàn Cao Lãng thật thà đáp lại. Anh không chịu đứng ngồi yêu mà vươn đầu lưỡi của mình mà liếm láp đầu ngón trỏ thon dài của Chu Tử Hạ.

“Vậy…”

Chu Tử Hạ mở miếng muốn nhắc đến chuyện anh có vị hôn thê, nhưng không hiểu sao đầu óc cô trống rỗng, hệt như có một hiện tượng tâm linh nào đó ngăn cản không cho cô nói điều này ra.

Sau cùng, Chu Tử Hạ bịa đại một lý do: “Lần đầu của anh, anh đã trao cho ai kia sao?”

Like+comment nhiệt tình vào nhé. Nếu ổn thì Ngạn sẽ từ từ bão chương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK