Hàn Cao Lãng ngồi dậy, đưa tay lên vuốt ngược mái tóc ướt nhẹp của mình lên.
Hiện giờ anh không thể giúp cô, phải chờ em trai mình đến chữa bệnh này.
Chu Tử Hạ đẩy anh ngã ngửa về phía sau, sau đó bản thân cô đè lên người anh.
“Hàn Cao Lãng, xin anh hãy giúp em lần này.”
Cô giật nốt ba cúc áo sơ mi của anh ra, vươn người hôn lên yết hầu đang chuyển động của Hàn Cao Lãng.
Ban đầu anh nhẫn nhịn không muốn ăn cô ngay vì e ngại sức khoẻ của cô.
Nhưng vì cô gái nhỏ này đã động chạm đến yết hầu của anh, điều đó làm cho tiết tố nam testosterone có trong người anh phát hoả. Dục vọng bắt đầu bùng cháy, ngay lập tức anh giữ lấy cái ót của cô, trao cho cô một nụ hôn cuồng nhiệt và nóng bỏng.
Nụ hôn kéo dài hơn một phút, anh luyến tiếc rời khỏi môi cô, đang định di chuyển hôn lên cổ Chu Tử Hạ thì phía bên ngoài truyền đến tiếng động.
“Thiếu gia, người có ở trong đó không?”
Quản gia gõ cửa gọi tên anh, không chờ anh trả lời một giọng nói người đàn ông khác vang lên.
“Mở cửa ra đi, anh trai! Đang ngủ ngon giấc thì bị gọi đến, thật phiền phức.”
Hàn Cao Lãnh đứng bên ngoài cửa mà cằn nhằn, sau đó anh ta tức giận nắm lấy tay nắm cửa mà vặn xuống.
Cạch.
Cửa phòng không khoá, Hàn Cao Lãnh lập tức đẩy cửa đi vào. Trong phong không có một bóng người, anh cứ ngỡ là bị anh trai đùa cợt nên định quay lưng rời đi. Nhưng chưa kịp nhấc chân thì bên tai truyền đến tiếng nước ào ào, sau đó cửa phòng tắm được mở ra, Hàn Cao Lãnh thấy anh trai mình bước ra trên tay còn bế một người phụ nữ.
Hàn Cao Lãnh ngạc nhiên muốn rớt con mắt, mồm há hốc ra, ánh mắt hoài nghi nhìn về phía anh trai mình.
Nhưng ánh mắt của anh rơi vào người phụ nữ hai mắt nhắm lại với nhau, đang nằm trong vòng ôm của người đàn ông, gương mặt đỏ ửng.
Khoan, dừng lại khoản chừng là hai giây, cô gái này sao nhìn quen mắt đến vậy? Hình như Hàn Cao Lãnh anh đây đã gặp ở đâu đó rồi.
“Nhìn cái gì, mau đến đây xem bệnh tình của chị dâu chú đi.”
Hàn Cao Lãng khó chịu khi thấy em trai mình dán mắt vào cơ thể người phụ nữ của mình.
Có chỗ nào hở hang đâu chứ? Rõ ràng vừa nãy anh đã giúp cô mang chiếc áo tắm thật gọn gàng rồi mà. Nếu có hở thì chỉ hở cặp chân thon dài thẳng tắp này thôi.
Hàn Cao Lãnh bị anh cáu gắt, kéo linh hồn của mình về với thực tại.
Anh ta nhanh chóng đặt hộp thuốc xuống chiếc bàn nhỏ kê cạnh giường, rối rít hỏi.
“Chị dâu? Chà chà, anh mà có ý định lấy vợ sao? Mẹ còn tưởng hai anh em ta là gay đó.”
Hàn Cao Lãng gằn giọng: “Nói nhiều, mau giúp chị dâu chú bớt khó chịu trong người đi.”
“Bị cái gì?”
“Chuốc thuốc!”
“Vãi shit! Tại sao anh không tự giải quyết đi mà tìm đến em? Đừng nói là thể lực anh yếu kém đấy nhé!”
Hàn Cao Lãnh ôm bụng mà cười ra nước mắt, không bận tâm đến gương mặt đã biến đổi thần sắc của anh trai mình.
“Chú nói hơi nhiều rồi đó! Một là làm hai là chuẩn bị xuống hố nằm đi.”
Nụ cười tắt lịm đi trên gương mặt điển trai của Hàn Cao Lãnh. Anh không dám cười nhiều nữa, quay mặt lại nói với quản gia đang đứng gần đó.
“Chú Lập, phiền chú kiếm giúp tôi năm quả chanh thật chua cùng với một ly rỗng. Nhanh nhảu nha.”
Quản gia nhận mệnh lệnh liền rời khỏi, chưa đầy phút phút đã manh đầy đủ nguyên liệu.
Hàn Cao Lãnh mở hộp thuốc của mình ra, lấy trong đó hai miếng hạ nhiệt dán lên cánh tay của cô. Sau đó anh vắt nước cốt của năm quả chanh vào trong ly rỗng, đưa về phía Hàn Cao Lãng.
“Anh lại đây giúp người phụ nữ mình đi.”
“Giúp bằng cách nào?”
Hàn Cao Lãng đi đến, đón nhận lấy ly nước cốt chanh từ trong tay em mình, khó hiểu mà hỏi.
“Anh đút cho cô ấy uống đi.”
Hàn Cao Lãnh ra lệnh, sau đó nói tiếp:
“Chất axit trong chanh sẽ giúp giảm đi cảm giác ham muốn của phái nữ. Nhưng người phụ nữ của anh ngất đi vì ngâm nước lạnh nên không thể tự mình uống hết ly nước chanh nguyên chất này. Đây là nhiệm vụ của anh.”
Nói xong Hàn Cao Lãnh rời khỏi phòng ra ban công hít thở không khí, để lại mình anh và cô gái nhỏ.
Anh không do dự gì mà kề môi vào miệng ly, ngửa mặt lên trời một ngụm ngậm hết chất lỏng chua sệt. Sau đó anh mở miệng của cô gái ra, hôn lên môi cô, chất lỏng từ trong miệng mình tràn vào trong khoang miệng cô.
Hàn Cao Lãng quét lưỡi qua một đường, cảm nhật được cô nàng đang uống hết nước chanh.
Chưa đến hai phút sau, nhiệt độ trong cơ thể Chu Tử Hạ giảm xuống, cô dường đã chìm sâu vào trong giấc ngủ, trên gương mặt để lộ một nụ cười an nhiên.
Hàn Cao Lãng thở dài một cái, anh chỉnh lại chiếc chăn ngay ngắn trên người cô. Với lấy chiếc bật lửa mà đốt cháy phần đầu của điếu xì gà. Đưa lên miệng vừa hút vừa ra ban công đứng cùng em mình.
“Cảm ơn chú, chắc vừa rồi anh đã làm phiền đến giấc ngủ của chú rồi.”
Trên ban công, hai thân ảnh giống nhau như hai giọt nước đang trò chuyện.
Nếu như nhìn thoáng qua thì không ai có thể nhận ra ai là anh ai là em. Nhưng nếu để ý kỹ người đàn ông khóe mắt trái mang nốt ruồi chu sa thì người đó là Hàn Cao Lãng và ngược lại.
Hàn Cao Lãnh lắc đầu, uể oải nhả người về phía lan can ban công.
“Không có gì, cô gái ấy hình như em đã gặp ở đâu đó.”
Hàn Cao Lãng cau mày, nhả ra một làn khói trắng đục trong không trung.
“Cậu chắc chứ?”
“Em chắc chắn mà.”
Hàn Cao Lãnh ngẫm nghĩ, hình như cô gái này đã anh đã gặp ở đâu rồi thì phải. Chợt anh nhớ đến người phụ nữ kỳ quặc đến xem bệnh, phân tâm anh lại đoán ra một điều gì đó.
“Cô ta tên Chu Tử Hạ có phải không?”
Hàn Cao Lãng ngạc nhiên mà quay đầu lại nhìn em mình, ừ lạnh một cái.
“Sao chú biết.”
Hàn Cao Lãnh cười ngốc một cái, nói:
“Thì ra là cô gái đó. Giờ thì em hiểu tại sao lần đầu gặp em cô ta lại sợ em đến như vậy.”
“Ý của chú là gì?”
Hàn Cao Lãnh không nhanh cũng không chậm mà đáp lại.
“Hồi chiều em có xem bệnh tình của cô ta, nhưng vừa nhìn thấy em đã vội vàng bỏ chạy.”
Vừa kể Hàn Cao Lãnh vừa nhớ lại sự việc xảy ra hồi chiều.
“Em tưởng cô ta bị bệnh, ai ngờ đâu lúc ba giờ chiều em đang đi dạo cùng với bạn gái ở trong bệnh viện thì đột nhiên cô ta từ đâu xuất hiện, tặng cho em một cái bạt tai.
Lúc ấy em đã nghi rồi, đoán chắc cô gái này bị anh phản bội nên đã nhận nhầm người. Khiến cho người yêu em hiểu lầm, giận em từ hồi chiều đến giờ vẫn chưa dỗ được.
Anh đấy nha, có bao nhiêu cô gái tốt ở ngoài đời không chọn, ai lại đi để mắt đến cô gái còn non nớt đến như vậy. À mà anh đừng nói với em, cô ta đến bệnh viện khoa sản chỉ là vì anh nha.”
Vừa nói Hàn Cao Lãnh vừa liếc nhìn về phía anh trai mình, mang theo con mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.
“Anh trai, em không ngờ anh hành động nhanh đến vậy đó.”
Hàn Cao Lãng trầm te hút thuốc, ánh mắt vô hồn nhìn trong không trung, phân tâm anh dường như đang suy nghĩ đều gì đó.
“Chú nói cô ấy đã đánh chú chỉ vì hiểu lầm anh đi với người phụ nữ khác.”
Hàn Cao Lãnh gật đầu, nói: “Người phụ nữ của anh thật mạnh mẽ! Tát em một cái đến giờ vẫn hằn rõ hai đốt ngón tay đây nè.”
Nói đoạn Hàn Cao Lãnh chỉ tay về phía hai đốt ngón tay in hằn rõ nét trên gò má của mình, sau đó nói tiếp.
“Phụ nữ ghen tuông thật đáng sợ.”
Nghe em trai mình nói vậy, phút chốc não của Hàn Cao Lãng nảy số. Hàng loạt những câu nói của cô gái nhỏ ùa về trong tâm trí anh.
Anh là một tên khốn kiếp!
Anh rõ ràng là hoa đã có chủ, hà cớ gì mà bám riết lấy em, không chịu buông tha cho em…
“Chú có người yêu từ hồi nào?”
Hàn Cao Lãnh đếm số ngày trên đầu ngón tay, sau đó trả lời: “Được năm tháng rồi.”
“Gia thế của cô ta?”
“Giảng viên, à cô ấy là giáo viên chủ nhiệm của chị dâu đó.”
Hàn Cao Lãng toàn thân cứng đờ lại, anh không tin những gì mà em trai mình vừa nói.
“À, hơn hai tháng em có từng gặp qua chị dâu, lúc đó em vô tình bắt gặp ánh mắt thất vọng của cô ấy. Chưa kịp hiểu ra chuyện đã thấy cô ấy buồn bã rời khỏi rồi.”