Biệt thự nhà họ Hàn.
Người phụ nữ mặc bộ đồ ngủ, tóc búi cao trên đỉnh đầu. Ngồi trên sofa vắt chéo chân, trên tay cầm một tách trà, nhấp môi thư dãn.
Đầu hồ treo tường vừa chỉ đúng sáu giờ tối, ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ. Ít phút sau, một người đàn ông trạc tuổi trung niên bước vào, tâm trạng mệt mỏi, một tay cầm tập tài liệu, tay còn lại đưa lên nới lỏng cà vạt.
Hàn Cao Tiệp mệt mỏi sau một ngày làm việc vất vả. Nhưng khi bước vào phòng khách, bắt gặp sắc mặt khác lạ của người kia, ngay lập tức bao nhiêu cơn mệt mỏi trong người đều tan biến hết.
Ông đứng thẳng người, ưỡn ngực tỏ ra mình cao thượng, uy nghiêm mà bước lại gần phía bàn uống nước, ngồi bên cạnh vợ mình.
“Vợ yêu, anh đi làm về rồi! Có nhớ anh không?”
Lâm Ỷ Phi không bận tâm đến chồng mình, nét mặt lạnh nhạt không có cảm xúc, ngửa mặt lên uống cạn tách trà, sau đó đặt xuống dưới mặt bàn.
Cạch!
Chất liệu làm bằng sứ va chạm với mặt bàn thuỷ tinh tạo lên một âm thanh báo hiệu một dự cảm không lành.
Hàn Cao Tiệp nhìn động tác chặt cá chém thớt của vợ mình, đáy lòng ông không thầm than một tiếng, lén lút liếm môi dưới khô nứt của mình.
“Vợ, vợ à!”
Ông hít một hơi thật sâu, sau đó nhích người ngồi sát lại gần Lâm Ỷ Phi, vươn tay ra khoác lên vai của bà.
“Hôm nay em không được khoẻ trong người sao?”
Ánh mắt như hổ dữ của Lâm Ỷ Phi nhìn quét qua chồng mình một lượt, sau đó đánh ánh nhìn sang chỗ khác, hai tay khoanh lại trước ngực.
Hàn Cao Tiệp khó xử, tại sao đang yên đang lành lại có một dự cảm không lành đến như vậy chứ? Lẽ nào ông đã làm sai việc gì khiến cho vợ yêu của mình tức giận sao?
“Em không khoẻ chỗ nào trong người à?”
Hàn Cao Tiệp hỏi lại một lần nữa, nhưng đáp lại sự quan tâm của ông là tiếng bẻ khớp tay vang lên cạch cạch, ngay sau đó một giọng nói đầy đanh thép vang lên.
“Tôi vẫn khoẻ mạnh như thời trẻ! Không những thế cả chiều nay tôi tập luyện cơ bắp để tăng thể lực, tối có sức để massage cho ba bố con nhà ông.”
Quả đúng không nằm ngoài dự đoán. Hàn Cao Tiệp chột dạ, hơi dịch người ra xa, giọng nói lắp bắp.
“Em à, có… có gì cứ từ từ! Làm gì phải sử dụng vũ lực đến như vậy chứ?”
Lâm Ỷ Phi quay ngoắc sang lườm với chồng mình: “Tôi còn chưa hỏi tôi ông, ông dám lén lút sau lưng tôi ngắm ảnh gái sao? Cô người mẫu à? Chân dài ăn mặc sexy à? Hàn Cao Tiệp, ông giỏi lắm! Đêm nay không ngủ ngoài hiên nhà nữa, phải cho nằm giữa sân để ngủ.”
Hàn Cao Tiệp bất ngờ, ngạc nhiên khi nghe vợ mình nói vậy.
Cái gì mà lén lút xem ảnh gái? Ông đâu có cái gan lớn để đi làm những việc này cơ chứ? Không biết thằng nào đi tung tin nhảm nhí như vậy? Lẽ làm muốn ly gián vợ chồng ông?
Từ trước đến nay, trong mắt của ông, vợ mình là người phụ nữ tuyệt vời mất, xinh đẹp, sexy đều có cả, tội gì phải đi ngắm dăm ba cái ảnh hở hang trên mạng ấy?
“Vợ yêu, em nói cái gì vậy? Cái mà lén lút xem lưng em xem…”
Ông nói chưa dứt câu thì điện thoại trong túi quần rung lên. Vì tính chất công việc, ông vội vàng lấy máy ra xem. Trên màn hình hiển thị tin nhắn gửi tới. Càng đọc càng khiến ông tức giận muốn thổ huyết.
Hàn Cao Lãnh: “Bố yêu dấu của con! Xin lỗi lần này đem bố ra làm bia đỡ đạn. Nhưng mà bố ơi, bố thương cho đứa con tội nghiệp này đi. Con chưa muốn lấy vợ đâu, nhìn bố của hiện tại mà con chưa có dám lấy. Nhưng con hứa với bố, sớm nhất năm năm nữa con sẽ lấy vợ. Cố gánh lưng cho con lần này nhé.”
Hàn Cao Tiệp nghiên răng nghiến lợi khi nhìn vào đoạn tin nhắn hiển thị trên màn hình, hận không thể quăng điện thoại xuống đất, tìm đồ vật gì đó để trút cơn giận.
Phản rồi! Phản thật rồi!
Tại sao lúc nào cũng mang thân thể ông già này ra để mà làm bia đỡ đạn cơ chứ?
Hàn Cao Tiệp cố kiềm chế lại cơn tức, nhưng trong lòng vẫn không ngừng chửi thề thằng con bất hiếu.
Nếu như mày không phải con tao thì có lẽ giờ mày xuống địa ngục rồi con ạ! Tại sao mày lại lôi bố vào cuộc cơ chứ?
Bảo sao, suốt từ đầu giờ chiều đến giờ Hàn Cao Tiệp hắt xì liên tục. Ông cứ tưởng rằng mình làm việc nhiều quá đâm ra bị cảm, thế cho nên hôm nay ông mới sắp xếp công việc, cố gắng về sớm.
Nào ngờ vừa về đến nhà đã bắt gặp một con sư tử cái đang xù lông, ông bỗng nhiên nhớ đến khi nãy vừa về đến nhà thấy trụ đấm bốc ở góc sân.
Thấy sắc mặt khác lạ của chồng mình, Lâm Ỷ Phi trừng một cái, sau đó đứng dậy xách tai chồng mình lên.
“Lão già, ông chán sống rồi hả? Ai cho ông cái gan để đi tằng tịu với con khác?”
Hàn Cao Tiệp mặt mày cau có, cố nghển người lên để giảm bớt cơn đau truyền từ tai mình.
“Vợ yêu, anh vô tội mà!”
“Vô tội? Chắc ông oan lắm nhỉ? Thằng Lãnh nó bảo ông thường xuyên bảo nó gửi ảnh mấy cô người mẫu. Chắc hẳn ông không cho nó cái thứ nó muốn cho nén bị nó vạch trần đúng không?”
Vừa nói Lâm Ỷ Phi vừa dùng lực kéo tai của chồng mình đến phát đỏ.
Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng cằn nhằn chói tai của Lâm Ỷ Phi.
Tất cả mọi người trong căn nhà đều tập trung vào công việc của mình, không một ai dám ngẩng đầu lên hóng chuyện, im lặng là cách tốt nhất.
“Đúng là cái kim trong bọc lâu ngày cũng tòi ra! Đáng đời nhà ông lắm!”
Sau một hồi cãi vã, quần áo trên người của Hàn Cao Tiệp xộc xệch, đầu tóc dối bù, trên mặt còn in hằn một bàn tay đỏ ưng.
Hàn Cao Tiếp mếu máo không thành tiếng, trong lòng chửi tổ tông thằng con trai thứ hai mất dậy.
“Huhu, sao số tôi lại khổ đến như vậy chứ?”
Hàn Cao Tiệp thều thào nhỏ tiếng, tay xoa xoa một bên má.
Thằng con mất dậy, tối nay ông sẽ tính sổ mày.
Lâm Ỷ Phi sau khi hết cơn giận trong người, bà ngồi xuống sofa, rót trà đầy chén rồi tiếp tục thưởng thức.
“Cho ông một cơ hội, lấy điện thoại gọi cho hai thằng nghịch tử kia về, ông lựa lời nói nó thể nào để chúng nó lấy vợ đi.”
“Chuyện vợ con thì thân ai người đấy lo, người lớn như mình xen vài làm gì?”
Hàn Cao Tiệp nói xong ngay lập tức lấy tay che miệng mình lại, hận không thể thu hồi lại câu nói ban nãy.
“Hử? Muốn trái mệnh lệnh?”
Hàn Cao Tiệp sợ vợ, run rẩy đáp lại: “Đâu… đâu… chuyện chúng nó lấy vợ… đâu có thể ép được đâu…”
“Ý của ông là không khuyên bảo chúng nó?”
“Hai thằng con nhà mình nó đang trong thời kì phát triển về nền kinh tế, ép chúng nó lấy vợ sớm cũng không tốt!”
“Không tốt cái con khỉ! Gần ba mươi tuổi rồi mà không tốt? Ông mà nói câu nữa tối nay quỳ giữa sân không phải nằm ngủ cho tôi!”
Hàn Cao Tiệp ngay lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn lấy điện thoại ra gọi cho hai thằng con của mình.
“Đừng nói tôi có nhà! Nếu bảo tôi có nhà là chúng nó không về đâu, biết chưa?”
“Vâng, vợ yêu.”
…
Mười phút sau, phía ngoài cổng truyền đến tiếng của động cửa, ngay sau đó cánh cửa được mở ra.
Hai chiếc xe Adi lần lượt lái xe vào trong sân nhà, sau đó hai người đàn ông bước xuống xe.
Lúc này trời cũng nhá nhem tối, Hàn Cao Lãnh lại gần khoác vai anh mình, cười cười nói nói.
“Hôm nay mẹ không có nhà, thảo nào bố gọi anh em về làm bữa rượu với hải sản đắt tiền.”
Hàn Cao Lãng hừ lạnh một cái, sau đó kéo em trai mình vào trong nhà.
Khi vừa bước vào trong phòng khách, không biết từ đâu bay tới một chén trà. Hàn Cao Lãng phản ứng nhanh, hơi nghiêng người né tránh đi chương ngoại vật.
Choang!
Chén trà vỡ tan trên nền gạch, nước từ bên trong loang lổ chảy ra.
Hai người vừa mới quay đầu lại thì một giọng nói dữ dằn vang lên, khiến cho cả hai giật mình.
“Quỳ xuống!”
Lâm Ỷ Phi lên giọng quát, ngay sau đó Hàn Cao Lãng lập tức quỳ gối trước mặt bà.
“Mẹ?”
Cả hai cùng ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn về phía bà mẹ đại nhân đang ngồi trên ghế.
Mặt mũi của hai người tái mét lại, toàn thân run rẩy, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía ông bố của mình.
Hàn Cao Lãnh một lúc sau mới khôi phục tâm trạng của mình, liếc nhìn xuống phía dưới, ôm bụng nhịn cười.
“Anh trai, chẳng phải anh nói mình không sợ mẹ sao?”
Hàn Cao Lãng lườm em mình một cái, nhẹ giọng nói: “Chú lắm điều vừa thôi!”
Anh cũng không ngờ bản thân mình lại sợ mẹ đến như vây. Chỉ cần mẹ anh khẽ hắng giọng một cái cũng khiễn cho anh sợ thót tim lại.