• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đếm trên đầu ngón tay, số ngày đến kỳ đang còn rất gần, nhưng Chu Tử Hạ lại lo sợ tháng này cô đến muộn.

Chuyện này là quá bình thường mà thôi, là vì cứ cách tầm hai đến ba tháng cô lại trễ kỳ, mà tháng trước cô đến ngày nào còn không nhớ, chỉ cảm thấy bản thân mình dạo gần đây não cá vàng, làm trước quên sau.

Đến sinh nhật tuổi mười tám của mình cô còn không nhớ, huống chi là ngày kỳ đèn đỏ.

Nhưng mà số ngày chia tay Chu Tử Hạ nhớ rõ đinh ninh, tựa hồ như sự việc ấy khắc sâu trong trái tim cô vậy.

Hàn Cao Lãng cúi đầu hôn nhẹ lên bờ vai gợi cảm của cô, anh nói: “Chúc mừng em đã mười tám tuổi, tôi đợi ngày này rất lâu rồi.”

Chu Tử Hạ lạnh lùng đáp lại: “Sau khi đợi được, cảm giác của anh thế nào?”

Cô ngoảnh đầu về phía anh, cảm thấy đôi môi anh lướt qua môi cô rồi dừng lại bên gò má hồng hào của cô.

Hàn Cao Lãng mỉm cười nhẹ nhàng, đặt nụ hôn lên trán cô: “Rất tuyệt vời.”

Chu Tử Hạ phụng phịu nói lại: “Anh chỉ chờ em đủ tuổi mười tám hay sao? Để làm gì cơ chứ.”

Hàn Cao Lãng đáp lại cô một giọng nói rất êm dịu, rất giống như đang dỗ dành cô bán gái hờn dỗi vậy.

“Đã có ai nói với em rằng tuổi mười tám đẹp như ánh trăng đêm rằm chưa?”

Tuổi mười tám rất đẹp, nó đánh dấu sự trưởng thành của người con gái.

Bạn có biết không? Tuổi mười tám rất chi là đẹp đẽ, nó còn là một cột mốc đánh dấu sự đổi thanh cuộc đời của bạn.

Mười tám tuổi là giai đoạn từ một thanh niên hiếu động sang một người trưởng thành, có suy nghĩ chín chắn, có thể làm chủ cuộc đời của mình nó là một trong những sự kiện quan trọng nhất của một đời người.

Tuổi mười tám không chỉ đơn thuần là một số tuổi chứng minh con người ta đủ khả năng chịu trách nhiệm trước pháp luật mà tuổi mười tám còn là một cộc mốc mở ra cả khoảng trời thanh xuân tươi đẹp, mà ở đó, ai cũng mong muốn được sống trọn những tháng năm rực rỡ của đời mình.

Nhưng thanh xuân ấy Chu Tử Hạ chưa kịp hưởng thụ, lỡ trao tấm thân ngọc ngà này cho người đàn ông ở cái tuổi mười tám, không còn là một cô gái hồn nhiên, ngây thơ và trong sáng nữa mà cuộc sống sau này của cô lại bị ràng buộc bởi người đàn ông mang danh hiệu “người yêu cũ” này.

Đúng là chạy bằng trời cũng không thể thoát khỏi bánh xe của vận mệnh.

Chu Tử Hạ không nói gì, cô giả vờ tập trung sang một vấn đề khác, phớt lời câu hỏi của anh.

“Cô gái đó đâu rồi, anh lại vứt bỏ cô ấy rồi sao?”

Nghe có vẻ rất cứng rắn nhưng ẩn sâu trong cõi lòng của Chu Tử Hạ đã dấy lên nỗi đớn đau vô cùng, tựa hồ như hàng ngàn mảnh sứ vỡ vụn ghim sâu vào da thịt của cô vậy.

Phải làm thế nào để cho cô cảm thấy hết phiền muộn về cái gọi là tình yêu đây?

Hàn Cao Lãng mặt đần ra, anh hoàn toàn không hiểu những gì mà cô đang nói.

“Em đây là có ý gì? Cô gái nào chứ?”

Chu Tử Hạ nghe anh nói vậy mà tức giận, cô quay ngoắt người lại, hai tay ra sức đấm mạnh vào cơ ngực tráng kiện của anh.

“Anh còn nói dối sao? Hôm đó rõ ràng em tận mắt chứng kiến anh…”

Chu Tử Hạ khự lại, nước mắt đầm đìa, cổ họng nấc lên nỗi uất nghẹn.

Tại sao cô lại nói điềm này với anh ta?

Tại sao vậy? Rõ ràng cô đã tự nhủ với bản thân mình để cho anh tự mình nói ra, hà cớ sao cô lại nóng ruột vội vàng trách móc?

Chu Tử Hạ dừng lại động tác, cô xoay người để lưng mình đối diện với anh.

Hàn Cao Lãng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với bản thân mình hết, bản thân anh vô tội, bất lực mà ôm cô vào lòng.

“Nha đầu, ý em là gì? Tôi thật tình không hiểu.”

Anh vuốt ve mái tóc vẫn còn ướt của cô, nói tiếp: “Nói cho tôi biết, tôi đã làm sai điều gì?”

Hàn Cao Lãng định mở miệng nói tiếp thì tiếng động phía bên ngoài đã xen ngang, cắt đứt mọi ý nghĩ của anh.

Cốc… cốc… cốc…

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Hàn Cao Lãng ngay lập tức quay ngoắt lại, trừng về phía cửa.

Sát khí toả ra từ người anh hệt như một luồng tia lạnh lẽo đâm xuyên qua lớp cửa gỗ, bủa vây lấy người bên ngoài khiến cho người vừa tới cảm thấy ớn lạnh.

“Boss, tôi… tôi đã mang đồ đến…”

Hàn Cao Lãng nhíu mày, đưa mắt nhìn về chiếc đồng hồ đang đặt cạnh bàn, thanh âm lạnh lùng thoát ra khỏi cuống họng.

“Trễ bảy phút ba mươi giây.”

Người phía bên ngoài chỉ biết nở một nụ cười đau khổ.

Nghe thấy người bên ngoài nói đã mang đồi tới, Chu Tử Hạ mừng thầm, cô toan định bước xuống khỏi giường để ra lấy đồ thì bỗng nhiên thắt lưng bị một thứ gì đó giữ lại.

Cô hoàn hồn cúi đầu xuống nhìn, bỗng nhiên mặt cô đỏ ửng lên.

Thì ra cô quên mất hiện tại trên người cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏng manh, chỉ qua mông vài centi.

Giữ chặt lấy thắt lưng của người con gái, Hàn Cao Lãng đen mặt mà gầm nhẹ bên tai cô.

“Muốn đi đâu, hửm?”

Chu Tử Hạ nghe thanh âm nhỏ nhẹ thoát ra cuống họng của anh mà rùng mình sợ hãi, trên trán lấm thấm mồ hôi hột.

“Em… lấy… lấy đồ…”

Chỉ lấy đồ để mặc thôi mà, sao lại phải nhìn tới ánh mắt của người đàn ông cơ chứ?

“Em tính để tôi phát ghen khi để người khác ngắm nhìn cơ thể nóng bỏng này của em sao?”

Nghe vậy Chu Tử Hạ liền cuộn gọn mình trong chiếc chăn, lúng túng mà mở lời.

“Vậy… vậy em không ra là được chứ gì…”

Hàn Cao Lãng nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô mà gật đầu hài lòng, anh cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc còn vương lại mùi hương xà bông.

“Ngoan lắm, như vậy có phải tốt hơn không!”

Anh thoáng nhìn qua vài chỗ vẫn còn hở ra làn da trắng tuyết của cô, liền kéo kín lên, quay mặt đối diện với cánh cửa mà ra lệnh cho người bên ngoài.

“Mang vào đây.”

Người bên ngoài nghe vậy liền lấy từ trong túi áo ra chiếc thẻ vàng quẹt lên cánh cửa, ngay sau đó tay nắm cửa chuyển động, cánh cửa được đẩy ra.

“Boss, đồ anh muốn đã chuẩn bị đầy đủ.”

“Để đó rồi ra ngoài.”

Hàn Cao Lãng đâu để cho cô tự mặc đồ, anh cầm trên tay bộ đầm màu trắng được thiết kế một cách hoàn hảo, trên ngực trái còn thêu đoá hoa lưu ly mà Chu Tử Hạ thích.

“Lại đây.”

Chu Tử Hạ quay đầu lại, ánh mắt phẫn nộ trừng về phía anh.

Nghe giọng điệu này cô đã biết người đàn ông đang muốn gì, hắn ta đang muốn giúp cô mặc đồ.

“Đừng để tôi nhắc lại thêm lần nữa.”

Hàn Cao Lãng gầm nhẹ, ánh mắt chết chóc nhìn đăm chiêu về phía cô, trên đỉnh đâu kéo theo giống tố ùn ùn.

Chu Tử Hạ cắn chặn lấy môi dưới như đang trút giận vậy, cô chui ra khỏi chăn, đứng trước mặt Hàn Cao Lãng, tay run rẩy mà gỡ khăn tắm ra khỏi người.

Khăn tắm rơi xuống đất không một tiếng động, Chu Tử Hạ nhắm nghiền hai mắt lại, tay che đi những nơi nhận cảm nhất được phơi bày trước mặt người đàn ông.

Chu Tử Hạ ơi là Chu Tử Hạ, cô chỉ biết gào thét trong đáy lòng, bờ vai gợi cảm run lên bần bật.

Có cái gì phải ngại cớ chứ, mặt dày lên chút xem nào.

Cơ thể này từ đầy đến cuối hắn đã sớm nhìn qua, giờ che chắn lại cũng có ích gì nữa.

Nhưng mà ở không gian có ánh sáng đủ như này, lại bị người đàn ông nhìn chằm chằm không dứt thì có mặt dày đến mấy vẫn ngại mà thôi.

Hàn Cao Lãng giúp cô mặc đồ, sau đó anh cũng mặc trên mình một bộ vest thời thượng, trên tay đeo đồng hồng phiên bản giới hạn của Ytaly.

Năm phút sau, hai người rời khỏi khách sạn, lên chiếc xe Audi đã đợi chờ từ bao giờ.

#Ngạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK