“Nhìn sang bên trái, đó có phải là Hàn Cao Lãng không?”
Chu Tử Hạ nhìn theo ánh mắt của Đình Thẩm Giai, đập vào mắt cô là cặp đôi nam nữ, nhìn qua họ có vẻ rất thân thiết với nhau về điều gì.
Nhìn cảnh tưởng xảy ra trước mắt, Chu Tử Hạ cảm thấy lồng ngực mình đau nhói. Không kiềm chế được cảm xúc của mình mà đôi mắt đẹp đỏ hoe, sống mũi cay xè.
Ở phía xa xa kia, người đàn ông đang đi cùng một người phụ nữ ăn vận trên người một bộ sườn xám màu đỏ, bó sát vào cơ thể tôn lên dáng người nuột nà, xinh đẹp.
Người phụ nữ đi bên cạnh Hàn Cao Lãng chính là người phụ nữ mà hai tháng trước co đã từng gặp lướt qua cơ mà.
Chu Tử Hạ cảm thấy chạnh lòng, rõ ràng anh đã có người yêu rồi mà lại làm điều đó với cô.
Trái tim cô đớn đau biết chừng nào, hận không thể tìm đến anh mả trút hoả.
Cũng phải thôi, gia thế người ta cũng sánh ngang với anh, còn cô thì sao? Một tân sinh viên vẫn chưa giàu kinh nghiệm trong việc yêu đương, ngày đêm lo lắng tiền học phí của mình.
Cô và anh vốn không cùng đẳng cấp cho nên anh cắm sừng cô là chuyện bình thường, còn người trong cuộc cảm thấy đau lòng hay không thì mặc kệ.
Thì ra đây chính là lý do vì sao anh lại không tự thú với cô, rõ ràng anh đi chung với cô gái kia thật hạnh phúc đến vậy mà.
Nếu giờ cô vạch trần ra thì liệu phản ứng của anh sẽ ra sao? Hay chỉ hờ hững co như mọi việc chưa từng xảy ra.
“Mẹ kiếp!”
Đình Thẩm Giai đứng bên cạnh không nhìn nổi cảnh tượng này mà khẽ chửi bậy một tiếng.
“Không ngờ hắn ta lại đi cùng với em xinh đẹp chân dài kia.”
Vửa nói Đình Thẩm Giai vừa ngoảnh mặt lại nhìn tâm trạng của bạn mình, rồi sau đó nhìn về hướng cặp đôi đang ôm hôn nhau kia.
“Thì ra đó chính là vị hôn thê của hắn sao? Bảo sao hai tháng trước hắn đột ngột nói lời chia tay với cậu.”
Đình Thẩm Giai đâu có biết người mà hai tháng trước đột ngột nói lời chia tay lại là chính Chu Tử Hạ.
Chuyện tình cảm nam nữ, Chu Tử Hạ không muốn người thứ ba biết được, và càng không thể tuỳ tiện chia sẻ cho bất cứ một ai.
Hôn thê sao?
Hai chữ “hôn thê” tựa như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Chu Tử Hạ.
Anh đã có vị hôn thê rồi, vậy cô là cái thứ gì?
Là tình nhân? Hay là con giáp thứ mười ba?
Cuộc đời thật lắm bất công, tại sao lại cho cô gặp lại người yêu cũ trong tình cảnh chớ trêu như vậy chứ? Lẽ nào do kiếp trước cô nợ anh ta một đời an nhiên sao?
“Thẩm Giai, mình đi thôi.”
Vừa nói Chu Tử Hạ cúi thấp người định chui vào tronh xe thì bị Đình Thẩm Giai giữ lại.
“Hạ Hạ, hắn ta đã làm tổn thương cậu, tại sao cậu không cho hắn ta bẽ mặt một phen?”
Chu Tử Hạ nghe vậy liền cảm thấy có lý, nhưng cô không biết bản thân mình phải làm cách nào, hỏi lại Đình Thẩm Giai.
“Mình phải làm gì?”
Nếu như hắn ta đã cắm sừng cô vậy sao cô lại không để hắn ta chịu nhục một phen?
Đình Thẩm Giai hít một hơi thật sâu, sau đó nói.
“Bây giờ cậu đến trước mặt hắn ta đi!”
“Để làm gì?”
“Để tặng hắn một cái bạt tai chứ để làm gì!”
Đình Thẩm Giai bực bội mà khẽ gắt lên. Cô không ngờ tên Hàn Cao Lãng này lại là một kẻ ăn chơi.
Thiết nghĩ hắn ta hối hận nên mới ngày đêm tìm tung tích, nơi ở của Chu Tử Hạ vậy mà đến khi có được lần đầu tiên của cô, hắn liền sa hoa với người phụ nữ khác.
“Chỉ thế thôi sao?” Chu Tử Hạ ngốc nghếch hỏi lại.
Thường thì người ta đi đánh ghen thì phải khoa trương, kéo bầy kéo bạn.
Còn cô thì sao? Đi đánh tên tra nam kia thì có coi là đánh ghen không?
Đình Thẩm Giai khẽ củng vào trán Chu Tử Hạ một cái thật là đau, sau đó liền nói.
“Cái này là do cậu chứ! Cậu đánh hắn thế nào thì tuỳ cậu. Nhiệm vụ của cậu là lại gần hắn ta, tặng hắn ta một hoặc hai cái bạt tai thật đau sau đó nói câu gì thật ngầu rồi rời đi.”
Chu Tử Hạ nghe theo lời của cô bạn, sải bước chân thật rộng đi đến cặp đôi nam nữ ở phía trước.
Cô đã từng xem rất nhiều bộ phim mà nữ chính đi đánh tiểu tam, họ luôn mang trên mình một phong thái cứng cỏi, gương mặt xinh đẹp lại mang theo phần lạnh lùng, ngòi lòi.
Vừa đến nơi, không nói không rằng mà Chu Tử Hạ giơ tay giáng một cú bạt tai xuống gương mặt đẹp trai của người đàn ông.
Chát!
Tiếng va chạm da thịt vang vọng một hồi, trên gò má bên trái của người đàn ông còn in hằn bốn đầu ngón tay của Chu Tử Hạ.
“Tra nam!”
Ánh mắt của cô căm phẫn nhìn chăm chăm vào gương mặt thất thần, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.
Tát xong một cái, Chu Tử Hạ liền nhấc gót quay lưng rời đi.
Khi chân cô chưa bước được hai bước thì cổ tay của mình bị thứ gì đó nắm lấy, theo phản xạ cô quay đầu lại, đập vào mắt cô là một bàn tay trắng nõn khác đang ghìm chặt lấy lấy tay mình.
Chu Tử Hạ liếc nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ, dưới đáy lòng không ngừng run sợ.
Toang rồi, lẽ nào cô sẽ bị đánh lại sao.
Người phụ nữ kia nhìn lướt qua một lượt trên người Chu Tử Hạ, song mở lời phán xét.
“Cô là Chu Tử Hạ?”
Chu Tử Hạ ngach nhiên, khoé mắt không ngừng giật giật vài cái.
Tại sao cô ta lại biết tên của cô cơ chứ? Rõ ràng cô và cô ta không hề quen biết nhau chỉ vô tình gặp nhau mà thôi.
Trong lòng của Chu Tử Hạ dấy lên nỗi sợ hãi, cô cảm thấy hối hận khi dám ra tay với một người đàn ông này, mở miệng lắp bắp mà trả lời câu nghi vấn của người phụ nữ.
“Phải… phải…”
Khó khăn lắm cô mới nói được ra câu trả lời, chỉ thoáng thấy người phụ nữ ấy nhếch khoé môi lên để lộ nụ cười nhạt nhẽo.
Cổ tay được buông bỏ lập tức Chu Tử Hạ nhanh chân chạy thoát, vội vội vàng vàng mà chui tọt vào trong xe.
“Kiều Sa, em quen cô gái đó sao?”
Người phụ nữ tên Lâm Kiều Sa lập tức thay đổi sắc mặt mà quay mặt lại trừng người đàn ông một cái.
“Hàn Cao Lãnh!”
Lâm Kiều Sa tiến đến, ánh mắt đầy sát khí đằng đằng, toàn thân toát ra luồng khí nguy hiểm.
Người đàn ông không hề biết bản thân mình làm sai điều gì, trên vừng trấn toát ra mồ hôi lạnh, chân bước lùi về phía sau vài bước.
“Bảo bối, anh hoàn toàn vô tội! Em đừng có ghen được không?”
Lâm Kiều Sa giận giữ mà vươn tay vướn lấy một bên tay của Hàn Cao Lãnh, dùng sức kéo mạnh về phía mình.
“Hàn Cao Lãnh, từ bao giờ anh lại có sở thích ném thử hương vị của những cô gái mới lớn vậy?”
Hàn Cao Lãnh miệng kêu đau ai oán, tay không ngừng cố nới lỏng vật đang ghim chặt lấy tay của mình.
“Bảo bối, em nghe anh giải thích đã! Anh thật tình là đây là lần đầu tiên anh gặp đó gái đó.”
Lâm Kiều Sa không hề bận tâm nghe lời giải thích của Hàn Cao Lãnh, vẫn một mực dùng lực kéo mạnh tai của anh.
“Ý anh là không quen biết sao?”
Hàn Cao Lãnh gật đầu lia lịa, ánh mắt chất chứa sự tổn thương mà nhìn về phía người phụ nữ.
“Anh không hề quen biết cô ấy. Lần đầu tiên là sáng nay anh gặp cô ấy ở trong phòng khám, nhưng chạm mặt chưa quá mười phút thì cô ấy đã rời đi rồi.”
Lâm Kiều Sa cười nhạt một cái, sau đó lại lớn tiếng với người đàn ông.
“Không hề quen biết mà cô ta lại ngang nhiên đánh anh trước mặt em, lại còn nói anh là đồ tra nam.”
“Nói, có phải trong lúc em chữa trị bệnh anh đã lén lút qua lại với cô ta không?”
“Đúng là không thể nào tin tưởng được đàn ông các anh, thích của mới lạ. Ăn em gái xinh vừa rồi, anh cảm thấy mùi vị thể nào, hở?”
Hàn Cao Lãnh dưới đáy lòng chửi thầm tại sao số mình sinh ra lại là con vịt thế thân vậy. Đang yên đang lành lại bị một cô gái không hề quen biết đến tặng cho một cái bạt tai, rồi lại bị bạn gái nổi ghen vô cớ nữa.
“Kiểu Sa, nghe anh nói đã! Hình như coi gái đó nhận nhầm anh với anh trai của anh.”
Lâm Kiều Sa kinh ngạc, buông tay ra khỏi chiếc tai đã bị cô véo đến đỏ ửng một bên.
“Anh trai của anh?”
Hàn Cao Lãnh lập tức gật đầu, gương mặt không giấu nổi cảm xúc đau đớn mà trả lời lại.
“Phải, anh còn có một người anh sinh đôi, tên anh ấy là Hàn Cao Lãng!”