• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bước xuống khỏi xe, Chu Tử Hạ mơ mơ màng màng đi vào trong cổng trường. Trong lúc chỉ cách cánh cổng trường vài bước chân, Chu Tử Hạ vô tình nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ mặc váy trắng có chút quen thuộc.

Ngay khi cô định lên tiếng gọi người đó lại, bỗng nhiên người phụ nữ đó rẽ vào bên trong phòng bảo vệ, ngay lập tức có vô số câu hỏi vì sao hiện lên trong đầu cô.

Cô ấy là ai? Tại sao mình lại thấy quen mắt đến như vậy chứ?

Lẽ nào dạo gần đây cơ thể của mình không được khoẻ, dẫn đến tầm nhìn của mắt mông lung đến nỗi không nhận rõ ai với ai.

Cô vẫn đang chìm đắm vào cơn suy nghĩ miên man, đến nỗi bản thân mình bước vào bên trong trường lúc nào không hay biết. Cô đã bước qua cánh cổng trường, nhưng có lẽ vì mải suy nghĩ quá cho nên Chu Tử Hạ chẳng may vấp vào một vật gì đó nhô lên khỏi mặt đất, toàn thân cô mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước.

Chu Tử Hạ nhắm chặt hai mắt của mình lại, hai tay ôm chặt lấy đầu dường như sợ đầu mình tiếp đất đầu tiên.

Bụp!

Cảm giác không đau đớn mấy…

Chu Tử Hạ từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô là gương mặt đẹp trai của thầy giáo chủ nhiệm. Trong giây phút thất thần, tập tài liệu trên tay thầy rơi xuống khiến cho cô tỉnh mộng.

“Á, em… em xin lỗi thầy…”

“Xin lỗi, lúc ấy…”

Chu Tử Hạ vội vàng giúp thầy nhặt tập tài liệu lên, xếp gọi gàng rồi đặt vào tay của thầy.

“Thầy… thầy Lê? Em… em xin lỗi, em không cố ý va vài thầy, chỉ là…”

Thầy Lê nhận đống giấy tờ trên tay cô, không có ý trách móc, nhẹ nhàng cảm ơn rồi lướt qua người cô.

“Không sao đâu!”

Nhẹ nhàng lướt qua mặt cô giống như làn gió mát lướt vội qua cái nắng oi bức. Chu Tử Hạ chỉ biết thở dài đầy ngán ngẩm.

Thầy giáo lạnh lùng, chẳng khác gì một con cá đông lạnh. Nếu như cô gái nào mà phải lòng với thầy ấy, khéo có khi phải tốn mất nửa đời thanh xuân mới có cơ hội giã đông con cá đông lạnh kia.

Chu Tử Hạ khẽ ngoái đầu lại nhìn bóng lưng cô đơn của thầy. Tính thầy không hề dễ gần, mặc dù đã trải qua gần hai tháng học tập rồi mà cô chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười của thầy. Không chỉ một mình cô, mà tất cả cả sinh viên trong lớp cũng chưa nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt đẹp trai chuẩn soái ca này.

“Éc, tính thầy vẫn lạnh lùng như vậy sao?”

Cô thở dài, lắc đầu đây ngán ngẩm, chân bước dạo trên sân gạch đỏ trên sân trường.

Giáo viên chủ nhiệm – Lê Sơ Thẩm là một giáo viên trẻ tốt nghiệp sớm từ trường dạy học. Thầy Lê không những là giáo viên chủ nhiệm mà còn là giáo viên dạy Toán giỏi nhất trong trường chỉ tội là tính thầy rất khó gần. Có vài giáo viên trẻ tuổi muốn giao lưu kết bạn cùng thầy nhưng thầy vẫn lạnh nhạt tránh xa những lời tỏ tỉnh sến súa ấy.

Thời gian đầu còn có người truyền tai nhau rằng, thầy Lê lạnh lùng boy ấy là một người thuộc cộng đồng LGBT, thích con trai và không có hứng thú với con gái.

Nhưng đó chỉ là lời đồn thổi, một lời đồn hoàn toàn không có thật. Nghĩ thầy thích con trai là bởi vì mọi người thấy thầy rất ít tiếp xúc với phụ nữ, hầu như thời gian rảnh mà gặp thầy thì mọi người thường bắt gặp thầy hay ở cùng người đàn ông khác.

Chu Tử Hạ cũng chẳng để tâm đến thầy chủ nhiệm này, dù sao thầy ấy chỉ là chủ nhiệm tạm thời của lớp cô. Ngày mai giáo viên chủ nhiệm chính thức đã quay lại rồi, cô và mọi người cũng không cần phải ngày ngày nghe con cá đông lạnh này giáo huấn vào những tiết sinh hoạt rồi.

“Uầy, còn năm phút nữa là vào lớp!”

Nhìn đồng hồ đeo trên tay, thấy mình sắp sửa muộn học, Chu Tử Hạ lập tức phi như bay vào thang máy, bấm lên tầng năm.

Cô ra khỏi thang máy, nhanh chân chạy vào trong lớp học, tìm chỗ ngồi thích hợp khác.

Vừa ngồi xuống ghế, Chu Tử Hạ ngay lập tức gục xuống bàn, đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền lại với nhau.

Mười lăm phút sau, tiếng chuông réo lên báo hiệu một tiết học bắt đầu.

Chu Tử Hạ chẳng hề bị đánh thức dậy, vẫn chìm sâu vào giấc ngủ ngon lành.

Hôm nay có tiết học hợp âm, bộ môn này đối với cô rất dễ, cô học hay không đều chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể nhớ được.

Lúc này giáo viên âm nhạc bước vào trong lớp, tất cả lớp đứng dậy chào ngoại trừ cô.

Cũng may Chu Tử Hạ ngồi gần phía cuối dãy, nên khi cả lớp đứng dậy chào cô cũng có thể làm tấm chắn che cho cô ngủ nướng.

Giáo viên gật đầu ra hiệu cả lớp ngồi xuống. Sau đó cô đi về hướng cửa lớp, vẫy tay dường như đang gọi một ai đó.

Lệ Quyên mang sách vở đến hỏi bài Chu Tử Hạ, thấy cô đang ngủ liền đánh thức dậy.

“Mới tiết đầu tiên mà đã ngủ rồi sao?”

Lệ Quyên kéo ghế ra, ngồi bên cạnh Chu Tử Hạ, cô ấy còn tốt bụng vén lọn tóc mai cài ra phía sau tai cho cô.

“Đêm qua mình mất ngủ!” Chu Tử Hạ nói dối, uể oải lại gục xuống bài.

Lệ Quyên cười thầm trong lòng, đương nhiên cô ấy biết Chu Tử Hạ đang nói dối. Bởi vì đêm qua Lâm Ỷ Phi gọi điện thoại báo tin kế hoạch diễn ra suôn sẻ, thành công 100%.

Đúng lúc này, giáo viên một lần nữa bước lên bục giảng, sau lưng cô có nam sinh viên bước vào cùng.

Nam sinh đó dáng người cao ráo, mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, đi giày đen.

Khuôn mặt đẹp trai, nước da trắng trẻo, chân mày lưỡi kiếm, đôi mắt to tròn hai mí, sống mũi cao dài, và đặc biệt cậu ta có một mái tóc bạch kim.

Tất cả nữ sinh trong lớp khi nhìn vào nhan sắc ấy đều mang phần ngưỡng mộ, thi nhau bàn tán xôn xao.

Giáo viên bộ môn lúc này mới lên tiếng, dập tan những lời bàn tán xôn xao những những nữ sinh.

“Trật tự! Hôm nay lớp chúng ta sẽ đón chào một thành viên mới!”

Nhắc lớp trận tự, giáo viên niềm nở quay sang với nam sinh kia.

“Em mau giới thiệu về bản thân mình với lớp đi.”

Nam sinh kia ngoài mặt vốn đã lạ lùng, từ bước vào trong lớp đến giờ vẫn giữ phong tháo cao ngạn, hai tay đút trong túi quần.

Sau khi thấy cô giáo nói đến mình, cậu ta kiệm lời đến mức khiến cho mọi người ở trong lớp kinh ngạc.

“Tần Miên!”

Lời giới thiệu quá ngắn gọn, giáo viên nghe xong toát mồ hôi hột.

Không ngờ con trai của đại gia lại học ở đây, nếu như khiến cho cậu ấm này không vui là coi như xong đời rồi.

“…” cả lớp cũng chỉ biết cạn lời, không một ai lên tiếng.

Nhưng lúc này, Chu Tử Hạ ngồi ở phía dưới vẫn chưa thoát khỏi cú sốc.

Tần Miên, thanh mai trúc mã, đồng thời là vị hôn phu của cô, cậu ta đã về nước rồi sao?

Trong phân tâm của Chu Tử Hạ dấy lên nỗi nghi ngờ. Song cô lại nhớ đến cái lần mẹ mình gặp cô cùng với Hàn Cao Lãng, đã thế bà còn nhắc đến Tần Miên.

Lẽ nào khi đó bà đã ngầm nhắc nhở rằng vị hôn phu của mình đã trở về, không nên tiếp tục có quan hệ bất chính với người đàn ông khác ở ngoài kia.

Nhưng Chu Tử Hạ nào có cam chịu. Từ bé đến lớn cô chưa bao giờ thích cậu ta, trong lòng cô coi Tần Miên như một người bạn thân khác giới. Đến khi học năm cuối cao trung, Chu Tử Hạ lần đầu tiên biết rung động trước một người.

Bây giờ Tần Miên đã trở về rồi, cô phải đối mặt thế nào với hũ giấm siêu bự ở nhà kia? Người đàn ông hở tí là ghen, hở tí là trách phạt cô. Anh ta mà biết hôn phu của cô trở về chắc chắn sẽ không để cho cô được giây phút nào bình yên, ngày ngày cho vệ sĩ canh giác cô 24/24.

Càng nghĩ Chu Tử Hạ càng cảm thấy rối lòng.

Hình như ông trời hết thương cô rồi hay sao ý! Bao nhiêu bất hạnh, khó khăn đều đổ dồn lên đôi vai gầy guộc này, muốn cô phải gánh vác hết mọi điều tồi tệ.

“Thẩm Giai ơi là Thẩm Giai! Cứu mình với! Lần này mình thật sự chết chắc rồi!”

Trong vô thức, Chu Tử Hạ lỡ miệng gọi tên của người bạn thân từ thuở ấu thơ của mình.

Cô nhớ Đình Thẩm Giai…

Không biết giờ này cậu ấy đang làm gì? Có một cuộc sống tốt lành như lúc vẫn chưa có chuyện gì xảy ra không?

Nếu như Đình Thẩm Giai có mặt ở đây, chắc chắn sẽ giúp cô vượt qua ải này.

Đang mải mê suy nghĩ, bỗng nhiên phía sau lưng truyền đến tiếng chân ghế bị xê dịch. Chu Tử Hạ giật thót tim lại, lén lút ngoảnh lại nhìn về phía sau.

Bao nhiêu năm không gặp, cậu nhóc quậy phá ngày nào giờ lột xác trở thành một chàng thanh niên trẻ trung, cao lớn lại còn vô cùng đẹp trai.

Nhưng tiếc rằng, nhan sắc lại không sánh bằng anh người yêu của cô.

Tần Miên cảm nhận được ánh mắt đang nhìn về phía mình, cậu ngẩng mặt lên nhìn thấy dáng vẻ của người con gái mà mình ngày đêm mong nhớ. Cậu ta nở một nụ cười xã giao, nụ cười hệt như ngày bé đã cười với Chu Tử Hạ.

“Đã lâu không gặp!”

Lệ Quyên sốc đến rơi cằm. Hết nhìn Chu Tử Hạ lại nhìn về phía nam sinh mới. Cô lấy tay giật giật lấy bên vạt áo của Chu Tử Hạ, nói nhỏ vào bên tai.

“Hạ Hạ, cậu quen cậu ta ư?”

Chu Tử Hạ do dự, gật đầu: “Cậu ấy là thanh mai trúc mã của mình!”

“Hả? Thật sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK