Hàn Cao Lãng lửa giận dồn lên đại não, tay còn lại siết chặt thành đường quyền, đấm vào gương mặt lụi xơ của gã ta một cái thật đau. Vệt máu mới bắt đầu chảy ra chồng chất lên vết máu cũ.
“Đcm, mày ăn gì để tao cúng!”
“Dù mày có giết chết tao thì tao không bao giờ hé miệng nói nửa lời cho người cầm đầu đâu! Đừng đem cái chết ra đe doạ tao.”
Hàn Cao Lãng đáp lại:
“Mày nghĩ tao đủ kiên nhẫn để răn đe hạng chó má không biết xách quần kín như mày sao? Xin lỗi, ông đâu có sở thích “mèo vờn chuột”. Mày đừng nghĩ đến từ “chết” mà sẽ được chết viên mãn, chết một cách nhẹ nhàng. Nhưng ông đây sẽ tẩn mày lên bờ xuống ruộng, cho mày nếm thử cảm giác thế nào là đau khổ day dứt, thế nào là bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.”
Nói xong, Hàn Cao Lãng với lấy con sao sắt nhọn bên cạnh, cắt sợi dây trói trên người đàn ông.
Sau khi dây trói được cắt bỏ, người đàn ông ngã khuỵu gối xuống, sau đó hắn ta khó nhọc đứng dậy.
Hàn Cao Lãng quay người lại giật lấy cây gậy bóng tay từ tay quản gia, sau đó nhắm vào một bên chân của người đàn ông, dùng hết sức lực cùng với cơn tức giận trong người mà hung dữ quất vào chân hắn ta thật mạnh.
“A… con mẹ nó…”
Người đàn ông đau đớn gào thét ai oán, hai chân của hắn lúc này bị Hàn Cao Lãng đánh gãy chân, máu tươi trên thân cây gậy bóng chày không ngừng nhỏ từng giọt xuống mặt đất.
Hàn Cao Lãng nhẫn tâm đá vào một bên chân tàn phế của gã ta, anh lớn tiếng.
“Nói! Là ai đứng sau điều khiển mày?”
Sắp bị đày xuống gặp Diêm Vương rồi mà gã đàn ông đấy không cảm thấy sợ, vẫn mạnh miệng quát lớn.
“Mày có giỏi thì một chiêu đánh chết tao đi. Dù có chết đến nơi tao cũng không hé răng tự thú cho mày.”
Hàn Cao Lãng càng trở nên hung ác hơn, xoay người lại lấy chiếc roi da được treo trên vách tường, dùng tay thuận của mình mà quật gã ta túi bụi.
Vút… vút…
Chát… chát…
Tiếng roi va chạm vào da thịt người vang vọng trong căn phòng, tên tài xế sớm đã tỉnh dậy, nhưng vì tưởng tượng ghê rượm trước mặt mà không dám mở mắt, ho he lấy một tiếng.
Nhìn đồng đội của mình hai chân bị phế nặng, toàn thân nhuốm một màu đỏ tươi của máu, nằm thoi thóp trên nền đất lạnh lẽo. Mặc phó sống chết ra sao mà bị đánh cho tới tấp.
Sau một lúc trút giận hết cơn thịnh nộ có trong người, Hàn Cao Lãng mới chịu dừng lại. Trên vầng trán của anh đã lấm tấm mồ hôn, chiếc roi da cũng đã bị máu nhuộm từ màu trắng sang màu đỏ ngầu.
Gã đàn ông đó nằm thoi thóp, hơi thở như bị ngưng trệ. Hắn ta bị anh đánh đến khuôn mặt bị biến dạng, khuôn mặt lếch thếch vừa nhem nhuốc bẩn vừa có máu tươi, con mặt hắn vẫn trừng chằm chằm vào người đàn ông đầy sát khí nguy hiểm ở trước mặt.
Hàn Cao Lãng vứt roi da sang một bên, phủi bàn tay đã dính qua máu người, anh chậm rãi bước đến tên tài xế đang giả vờ bất tỉnh, anh nói.
“Lão Lập, ông trói hắn ta lên giường, sau đó gọi bác sĩ phẫu thuật tôi đã hẹn từ trước đến. Kêu anh ta phẫu thuật chuyển giới cho hắn ta từ nam giới chuyển sang nữ giới, và đặc biệt trong quá trình diễn ra ca phẫu thuật tuyệt đối không được tiêm morphin cho hắn. Để tôi chống mắt lên xem hắn ta cứng đầu mạnh miệng được bao lâu.”
Quản gia im lặng mà nghe theo mệnh lệnh của anh, sau khi trói hắn ta trên giường bệnh ông lập tức đi gọi bác sĩ phẫu thuật tới.
Tên kia không sợ sống chết là gì, hắn nằm trên giường bệnh ra sức giãy giụa.
“Con mẹ nó, khốn kiếp! Hàn Cao Lãng, mày dám?”
Hắn ta không lường trước phận làm trai, đầu đội trời chân đạp đất bao năm qua của mình bỗng chốc bị chà đạp. Hắn không ngờ người đàn ông này quá nguy hiểm, không chỉ đánh hắn ta thành kẻ tàn phế mà lại thay đổi giới tính. Hắn ta đâu chịu được đả kích này, điên cuồng gào thét chửi rủa Hàn Cao Lãng.
Hàn Cao Lãng nhếch môi lên để lộ nụ cười rét buốt, trên khuôn mặt đẹp trai của anh vẫn giữ được nét phong độ, lạnh lùng không một chút biểu cảm nào, ngữ khí dần trở nên đanh thép, cường hùng.
“Tao đã từng nói với mày rằng: Mày không cần biết ông đây là thằng nào mà chỉ cần biết cái thằng này sẽ triệt sản của mày. Từ giờ mày không có giống quý, mất đi bản tính đàn ông của mày. Để tao thử xem mày ve vãn con gái người ta như thế nào.”
“Điên thật rồi! Mày điên thật rồi! Mày điên chỉ vì con đàn bà đó sao? Mẹ kiếp, một nạn người đấy mày có biết không? Mày mà triệt giống nòi của tao thì cuộc đời mày cũng chẳng sung sướng gì đâu.”
Nói một hồi gã ta dừng lại một lát, sau đó lại nói tiếp.
“Nếu có trách thì mày nên trách con đàn bà đó. Ai bảo cô ta sinh ra mang số phận làm món điểm tâm cho phái đàn ông cơ chứ. Không có người này ham muốn có được cơ thể cô ta thì cũng có kẻ khác muốn chiếm hữu.
Cũng giống như mày mà thôi, mày chỉ vì muốn con đàn bà đó làm của riêng mình nên mới chịu hợp tác cùng tập đoàn Đình Thị, ép Đình Thẩm Giai bỏ thuốc kích dục rồi dâng hiến tấm thân ngọc ngà trong trắng lên đến tận miệng mày sao?
Mày cũng là tên máu chiến, cuồng dục vọng cho nên mới gượng ép ả ta bên cạnh mình mặc cho người ta không tình nguyện. Mày thử nghĩ xem tao là một tên cuồng chiến hay mày là xứng đáng với cái tên Sở Khanh?”
Tròng mắt của Hàn Cao Lãng hằn lên tia mắt đó, gương mặt hiện rõ vẻ giận dữ khi bản thân của mình bị gã đàn ông sỉ nhục. Anh tức giận đến phát hoả, trực tiếp nhảy nhào đến bên cạnh giường, trên tay cầm chắc con dao sắc bén nhắm thẳng đầu hắn mà đâm xuống.
Phập!
Lưỡi dao sắc bén cắm sâu vào lớp gối dằn dặn, doạ cho hắn ta một phen hú hồn, vừng trán hắn ướt nhẹp mồ hôi. Hắn ta sợ hãi đến lỗi toàn thân run lẩy bẩy, ở dưới hạ thể xuất hiện dòng nước vàng khè, trong không khí sặc mùi nồng của amoniac.
Hàn Cao Lãng cười lạnh một cái, ánh mặt tỏ vẻ ra khinh thường.
“Chỉ một nhãi con chưa vắt sạch nước mũi mà dám ngay hàng thách thức với ông sao? Mới doạ cho tí mà đã xoắn đái ướt cả đũng quần rồi, vậy mà vẫn còn mạnh miệng tỏ vẻ ra ta đây không chịu yếu thế.”
Anh vừa nói xong thì quản gia lúc này đã dẫn vị bác sĩ phẫu thuật tới.
“Làm nhanh chóng gọn lẹ, dụng cụ cần thiết đêm qua các người vận chuyển qua đây hết chưa?”
Vì bác sĩ đó gật đầu, để hộp cứu thương trên bàn làm việc, sau đó đeo găng tay cao su màu xanh vào tay. Anh ta liếc mắt nhìn về phía Hàn Cao Lãng, thấy anh gật đầu ra hiệu thì mới dám làm.
Người đàn ông đó gào thét lên, sau đó bị quản gia nhét cho một đống rẻ rách chặt miệng. Bây giờ hắn chỉ ú ớ được vài câu sau đó mất tăm giọng.
Hàn Cao Lãng lại gần tên tài xế đang bị trói lơ lửng trong không trung, anh dí chuôi dao làm bằng kim loại vào bụng hắn.
Hắn ta giật mình mở mắt, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
“Không giả vờ nữa sao?”
“Hàn thiếu gia, xin anh hãy tha cho tôi.”
“Tha cho mày?”
Chuôi dao bị lực tay của anh đè nén vào vết thương vẫn đang rỉ máu của hắn ta.
“Mày cấu kết với tên kia hãm hại người phụ nữ của tao, thử hỏi có được dung tha hay không?”
“Xin anh, tôi còn mẹ già với con nhỏ. Anh rủ lòng thương tha cho tôi một con đường sống.”
“Muốn tao bỏ qua? Được thôi, có cho thì phải có lại.”
Nghe Hàn Cao Lãng nói bỏ qua cho mình, hai mắt của tên tài xế sáng rực lên, hắn ta rối rắm trả lời.
“Tôi biết điều kiện của anh là gì. Anh muốn chúng tôi nói ra kẻ đứng đằng sau điều khiển chúng tôi.
Tôi nói, tôi nói! Dù sao nhuận vụ này đã bị thất bại, có giữ mồm miệng đến đâu cũng bị ông ta hãm hại. Người đứng đằng sau sai chúng tôi làm là Đình Mặc Thâm.
Ông ta muốn hợp tác cùng với tập đoàn Ảnh Thị, nhưng vì Ảnh Cận Tử hắn ta muốn có một đêm trăng hoa cùng với cô gái tên Chu Tử Hạ, cho nên ông tao mới sai chúng tôi bắt cóc người phụ nữ đó rồi chuốc thuốc.
Chỉ vì tên Lẫm Liệt này muốn nếm thử cảm giác hoan ái sau vài tháng không được tìm kiếm con mồi ngon, cho nên hắn muốn nếm thử hương vị lạ cô gái này. Nhưng chưa kịp làm gì thì anh xuất hiện, sau đó kết cục thảm như này.”
Hắn ta nói một hồi không ngừng nghỉ. Sau khi nói xong, hắn đưa ánh mắt sợ sệt nhìn về phía Hàn Cao Lãng, như đang mong đợi được đáp án từ phía anh.
“Thật thà khai ra như vậy có phải tốt hơn không! Cứ phải dùng đến vũ lực mới chịu đầu thú.”