Chu Tử Hạ trong lòng giờ đây tràn đầy nỗi tủi thân, cô không do dự gì mà vòng tay ra sau ôm lấy tấm lưng vững trãi của nam sinh, bật khóc nức nở.
Sau lần bắt gặp cảnh gian díu vừa rồi, cô nên bỏ qua hay là vạch trần đây?
Căn bản cô không muốn mình mất đi thứ tình yêu mà cô luôn ấp ủ, tuy có một lần cô muốn dứt bỏ đi, nhưng nó càng khiến cho cô thêm đau lòng.
Nếu như anh đã ương ngạnh, dở thói trăng hoa thì việc gì cô phải mệt mỏi chờ đợi một lời giải thích?
Dường như não của cô nảy số, nghĩ ra kế hoạch vạch trần anh.
Chu Tử Hạ đắn đo suy nghĩ một hồi lâu, sau khi tâm trạng tỉnh táo hơn, cô giật thót tim khi bản thân mình tự tiện ôm người đàn ông khác.
Cô vội vàng buông Tần Miên ra, hai tay luống cuống đưa lên quệt đi giọt lệ đau thương, miệng xin lỗi rối rít.
“Xin lỗi… xin lỗi!”
Tần Miên nhíu mày, anh vươn tay ra bắt lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Em khóc vì hắn ta?”
Nghe đối phương hỏi, Chu Tử Hạ không biết phải trả lời làm sao, hai tay nắm chặt lấy sét đồ makeup của Lệ Quyên, bối rối cắn chặt lấy môi dưới.
“Hắn ta đang ở đâu? Tôi sẽ thay em đòi lại công bằng.”
Chu Tử Hạ lắc đầu, đưa tay lên gạt tay của Tần Miên ra khỏi mặt mình.
“Không có gì!”
Cô phũ phàng bỏ lại ai kia ở phía sau, một mình bước vào trong phòng học, đi đến chỗ ngồi của mình.
Lúc này Lệ Quyên vẫn chưa vào lớp, cô để đồ của cô ấy về vị trí cũ, sau đó gục mặt xuống bàn.
Gục xuống không phải để khóc, mà là đang ngẫm nghĩ anh ta có gì cần thiết mà để cô phải níu kéo, chấp nhận bản tính trăng hoa của anh.
Bỗng nhiên ghế bên cạnh của cô kéo ra, ngay sau đó một mùi hương chanh phố nhè nhẹ truyền đến khoang mũi.
Chu Tử Hạ ngẩng mặt lên, thấy Tần Miên đang lục lọi dưới ngăn bàn của mình, cô nhíu mày, biểu cảm khó ưa.
“Tần Miên, anh đang làm cái trò trống gì vậy?”
Tần Miên dường như để ngoài tai những gì cô nói, anh vẫn chú tâm vào công việc của mình. Lục lọi hết ngăn bàn chỗ Lệ Quyên ngồi cho đến chỗ cô.
Chu Tử Hạ không chịu nổi tính tự tiện của anh, trực tiếp đẩy anh ra khỏi ngăn bàn của mình.
“Tiền Miên, sao anh có thể tự tiện như vậy chứ!”
Tần Miên chẳng còn giữ thể diện cho mình, anh ta mặt dày ngồi xuống bên cạnh cô. Một tay chống dưới cằm, đưa mắt nhìn về phía cô, tay còn lại khoác qua vai Chu Tử Hạ.
“Tiểu Hòn Than, em nỡ lòng nào gắt gỏng với tôi vậy chứ!”
Chu Tử Hạ hừ lạnh một cái, hất bàn tay hư hỏng đang không ngừng xoa bóp vai của cô.
“Về chỗ của mình đi!”
“Tôi đang tìm đồ!”
“Anh tìm đồ thì liên quan gì đến tôi? Về chỗ của anh mà tìm!”
Tần Miên nhún vai, cãi cùn lại: “Nhưng nó hiện tại đang ở chỗ của em!”
Chu Tử Hạ liếc mắt nhìn ánh mắt của bạn học xung quanh, cô không muốn làm to chuyện này nên đành hạ giọng thấp xuống.
“Tìm thì tìm nhanh lên, sắp đến tiết của cô chủ nhiệm rồi đó!”
Tần Miên nhìn cô với ánh mắt đầu thích thú. Đối diện với ánh mắt bất thường của nam sinh, Chu Tử Hạ có một dự cảm chẳng lành.
“Anh nhìn tôi ghê vậy?”
Chu Tử Hạ có chút rụt rè, kê dịch ghế sang một bên, giữ khoảng cách với nam sinh không thân thích này.
Tần Miên nhìn cô không rời mắt, mấp máy môi nói.
“Tôi đang tìm mảnh đời còn lại đang bị thất lạc trong tim em đấy!”
Nam sinh nhướng mày nhìn cô, đồng thời vươn tay ra muốn nhéo một bên má bánh bao của Chu Tử Hạ.
Cô chỉ biết cười trừ một cái. Đối với mấy câu thả thính đầy sến súa này, cô chả thèm bận tâm. Vì bây giờ trong trái tim cô đã có người khác, thanh mai trúc mã giờ này xuất hiện cũng chỉ là cái gai trong mắt của cô.
Chu Tử Hạ lật sang trang sách mới, ánh mắt nhìn vào bản nhạc mình đang soạn dở dang, đang tính tiếp tục hoàn thành nốt nhưng lại không còn tâm trạng, bởi vì ánh mắt đắm đuối của ai kia đang nhìn đăm chiêu về phía cô.
“Tôi nghĩ anh nên cất mấy câu sến súa vừa rồi đi! Bởi vì nó không thích hợp để nói ra, đặc biết là chọn sai người sai thời điểm!”
Nói xong, Chu Tử Hạ gấp cuốn sách thanh âm nhạc lại. Nghiêng mặt sang nhìn đối diện với nam sinh.
“Tôi bây giờ không còn là cô nhóc dễ lừa gạt như ngày xưa nữa! Tôi đã trưởng thành, và đặc biệt đã có người đánh dấu chủ quyền rồi! Anh không có cửa bước chân vào cuộc sống của tôi!”
Tần Miên căn bản bỏ ngoài tai những gì mà cô gái nói. Lần này anh trở về nước căn bản muốn lấy lại vật mình đã đánh mất. Anh ta thiết nghĩ rằng, cô gái năm xưa ắt hẳn đang chờ đợi, mong sẽ có một ngày anh trở về, làm chỗ dựa vững chắc sau này cho cô.
Nhưng nào ngờ đâu, sự thật vả cho khiến nam sinh phải tỉnh người. Cô gái năm xưa mà anh ta thường xuyên trêu chọc đã thay đổi rất nhiều, không còn ngay thơ dễ lừa gạt như ngày xưa nữa.
Tần Miên vốn là một tên cứng đầu, hắn nào có chịu để cô gái mình yêu lại phải lòng người đàn ông khác. Đó chính là lý do hắn cố tình xin vào học cùng lớp với Chu Tử Hạ, lên kế hoạch dắt vợ nhỏ về nhà.
“Ý em là hiện giờ em đã có chủ?”
“Tất nhiên!”
Nghe được đáp án, Tần Miên thầm rủa trong lòng, song không để lộ tâm trạng khó coi ra ngoài mặt.
“Tôi cũng có thể đập chậu để cướp lấy hoa.”
Chu Tử Hạ ngạc nhiên, không tin vào những gì mà tai mình vừa nghe thấy.
Nhìn ánh mắt kiên định của nam sinh, cô chỉ biết cười mỉa mai trong lòng.
“Tôi e rằng chậu này anh khó đập lắm!”1
“Ồ vậy sao? Phải thử mới biết được chứ!”
Tần Miên không ngần ngại gì mà thách thức lại Chu Tử Hạ. Vào lúc anh ta đang định nói gì đó với cô, bỗng nhiên Lệ Quyên từ đâu bước vào, nhắc nhở nam sinh rằng giáo viên chủ nhiệm sắp vào lớp.
Nam sinh cũng không phải thuộc mặt dày như cái thớt, ngay lập tức trở về vị trí của mình.
Lệ Quyên ngồi xuống bên cạnh Chu Tử Hạ, thấy cô mệt mỏi nằm gục xuống bàn, cậu ấy quan tâm hỏi cô.
“Cậu còn buồn ngủ sao?”
Chu Tử Hạ lắc đầu, nói lí nhí: “Mình đau lòng quá!”
“Thất tình?” Lệ Quyên ngơ ngác hỏi lại.
“Có tình đâu mà thất!”
Ngay lúc này, giáo viên chủ nhiệm bước lên bục giảng, cả lớp liền đứng dậy chào cô.
“Cả lớp ngồi xuống! Hôm nay cô sẽ giới thiệu với các em một giáo viên khác.”
Lời nói của cô chủ nhiệm vừa dứt cũng là lúc một người phụ nữ bước vào. Cả lớp không mấy ngạc nhiên trừ Chu Tử Hạ.
Cô trừng mắt nhìn về phía người vừa bước vào, trong lòng dấy lên một cảm giác khó chịu.
Người phụ nữ này… không phải là người có quan hệ gian gian díu díu mập mờ với Hàn Cao Lãng trong nhà vệ sinh giáo viên hồi nãy sao? Sao bây giờ lại trở thành giáo viên dạy bộ môn luyện thanh của lớp cô rồi.
Đau lòng hơn nữa cô ta lại còn là giáo viên chủ nhiệm của cô nữa…
Sao trái đất lại tròn như vậy chứ…
Từ sáng đến giờ gặp phải toàn những người không muốn gặp.
Phải chăng ông trời đang trêu đùa số phận của cô đấy ư?
Chu Tử Hạ cứ ngỡ mình đang nằm mơ giữa ban ngày. Cô liền véo một bên tay của mình, một cảm giác đau ập đến.
Không phải mơ… nó là sự thật…
“Lâm Kiều Sa là giáo viên chủ nhiệm lớp ta? Tại sao mình lại không biết nhỉ?”
Chu Tử Hạ cảm thấy mình thật ngu muội, đến giáo viên chủ nhiệm chính thức của mình cũng không nắm bắt rõ. Cô quay sang hỏi Lệ Quyên.
“Nếu như là giáo viên chủ nhiệm chính thức, ngay từ đầu năm học mình phải gặp mặt cô ấy một lần chứ!”
Nhưng nghĩ lại, sau lần chạm mặt trong bệnh viện, Chu Tử Hạ cảm giác người phụ nữ này rất quen mắt. Hình như cô đã gặp ở đâu đó rồi. Không phải vì lần vô tình gặp lướt ở cổng trường cấp Ba, mà là chỉ mới đây thôi, cái lần cô nhập học.
“Tiết học đầu năm cô Lâm đã đến lớp khai triển một số vấn đề. Hình như lúc đó cậu với Thẩm Giai cùng với ba học sinh khác xuống phòng hiệu trưởng hoàn thành nốt giấy tờ nhập học cho nên không gặp mặt cô là đúng thôi.”
Được Lệ Quyên khai sáng, Chu Tử Hạ cũng nhớ ra vấn đề này. Bỗng nhiên đầu cô nảy số, nhớ đến người phụ nữ hai tháng trước mình va phải trước cửa phòng hiệu trưởng.
“Lệ Quyên, cậu còn nhớ cô Lâm lúc đó mặc bộ đồ màu gì không?”
Lệ Quyên ngẫm nghĩ vài giây, sau đó thẳng thắn trả lời lại: “Lúc đó cô mặc một bộ váy trắng.”
Thôi xong! Thì ra khi ấy Chu Tử Hạ đã từng gặp qua giáo viên Lâm một lần. Chẳng qua lúc đó cô cũng chẳng để ý mấy Lâm Kiều Sa có phải là giáo viên chủ nhiệm của mình hay không, cô chỉ nhìn lướt qua gương mặt xinh đẹp xa lạ ấy. Tưởng chừng cô sẽ không gây ấn tượng cho giáo viên, nào ngờ đâu Đình Thẩm Giai lúc ấy lại buộc miệng gọi tên cô ra.
Bảo sao lúc ở trong ở trong bệnh viện đánh ghen, Lâm Kiều Sa lại biết tên của cô, không những vậy còn biết cô học ở trường nào, khoá nào và lớp nào.
Cay cú thật!
Nàng thơ của Hàn Cao Lãng lại chính là giáo viên chủ nhiệm của mình.
Cú sốc này, Chu Tử Hạ làm sao gánh nổi được!
Vì hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của Ngạn, nên Ngạn tiết lộ cho mọi người diễn biến những chương tiếp theo nhé:
+ Sự thật được phơi bày, Chu Tử Hạ biết được Hàn Cao Lãng có một người anh em sinh đôi, hiểu lầm 4 tháng trước cũng tìm ra chân tướng.
+ Tưởng chừng sau khi biết được thân thế của Hàn Cao Lãng, Chu Tử Hạ sẽ có một cuộc sống tốt hơn. Nào nhờ đâu nó chính là con dao hai lưỡi dồn cô vào thế nguy hiểm.
+ Nư8 bắt đầu xuất hiện, Đình Thẩm Giai quay trở về, một chân tướng mới được giải đáp.