Lúc này gã đàn ông mới nhận ra mèo hoang nhỏ này thật sự có móng vuốt sắc, hắn bò lổm ngổm trên giường, miệng cáu kỉnh.
“Con mẹ nó, dám tấn công ông!”
Hắn ta nhẫn nhịn cơn đau xuống đáy lòng, vùng đứng dậy mà đuổi theo phía sau Chu Tử Hạ.
Do không quen mặc bộ đồ hở hang trên người, Chu Tử Hạ tay chân luống cuống quấn chăn chật kín người. Cô thật sự không biết người đàn ông lưu manh đó đã đuổi tới sau lưng mình.
Vào lúc này cô vừa chạm vào tay lắm cửa, bỗng nhiên có một lực lạ kéo cô lại phía sau. Toàn thân cô mất thăng bằng mà ngã vào lồng ngực của người đàn ông, chiếc chăn quấn quanh người bị hắn ta gỡ bỏ xuống.
“Tránh xa tôi ra!”
Chu Tử Hạ giãy giụa, cố gắng đẩy hắn ta ra khỏi người mình.
“Bỏ cái tay dơ bẩn đó ra khỏi người tôi, bằng không tôi sẽ cho anh biết thế nào là sung sướng trong đau khổ.”
Lời nói vừa dứt, Chu Tử Hạ vươn tay lên bắt lấy tóc của gã đàn ông, dùng lực kéo thật mạnh đầu của hắn ta xuống, ngay sau đó cô dùng chân thúc mạnh vào bụng của người đàn ông.
“Mẹ kiếp! Cũng thật mạnh mẽ đó.”
Có đánh chết hắn ta không ngờ hôm nay mình số mình xúi quẩy đến như vậy, hành động không xem lại lịch cẩn thận, lại động vào tiểu yêu tinh đội lốt thỏ đế. Suốt từ đầu đến cuối hắn ta chịu mọi sỉ nhục của ông chủ, đến giờ muốn tìm thứ gì đó để phát tiết.
Cô gái này tuy nhỏ bé nhưng bên trong lại có võ, hôm nay đúng là ngày đen đủi của hắn ta.
Chu Tử Hạ cũng không chịu nhượng bộ, giật tóc của người đàn ông ngửa mặt lên trời, ngay sau đó tặng cho hắn một cú giời giáng khiến cho cảm thấy choáng váng, khoé môi đã vương chút máu đó.
“Hôm nay ông động nhầm người rồi.”
Cô cười một cách khinh bỉ, may thay trong thời gian rảnh rỗi, cô đã bỏ ra một chút ít thường gian để học võ phòng thân. Không ngờ đến lúc nguy hiểm nhất nó lại giúp cô dễ dàng vượt qua ải này.
Sau khi hạ gục ngã người đàn ông, cô vẫn không quên tặng hắn ta một cú đã, sau đó nhấc gót rời khỏi nơi tạp nhan này.
Nhưng người tính cũng không bằng trời tính.
Ngay sau khi cô bước được hai bước chân, bên tai cô truyền đến giọng nói đắc thắng của người đàn ông.
“Để xem hôm nay mày có sức để bước chân ra khỏi đây hay không. Con số bắt đầu đếm ngược từ con số năm.”
Chu Tử Hạ không quan tâm đến nời răn đe của người đàn ông, bỏ ngoài tai những câu nói đó mà bước đến trước cánh cửa.
Nhưng tay của cô chưa kịp chạm vào tay nắm cửa thì đột nhiên cô cảm thấy khung cảnh trước mắt mờ đi, dường như mọi thứ xung quanh trở nên quay cuồng.
Chu Tử Hạ gục vào cảnh cửa, hai bên gò má của cô bắt đầu ửng hồng, đôi mắt hằn lên tia đỏ mà chớp liên tục.
“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra với… với mình vậy… không lẽ… lại bị thứ thiếu chết tiệt đó sao?”
Lần thứ hai nếm trải cảm giác khác lạ trong cơ thể mình, Chu Tử Hạ rất nhạy bén khi biết được bản thân mình bị chuốc thuốc kích dục thêm một lần nữa.
Nhưng cô bị chuốc thuốc từ lúc nào vậy? Tại sao cô lại không nhớ gì hết.
Để chắc chắn hơn bản thân mình có bị chuốc thuốc hay không, một tay cô chống lên cửa phòng, tay còn lại chạm vào một nên gò đồi của mình.
Căng quá, lại còn cứng nữa chứ. Thôi toang rồi, kiếp này thôi như bỏ rồi.
Hình như lần này cô bị chuốc lại thuốc kịch dục nặng hơn rồi. Toàn thân cô nóng ran lên, hai chân không trụ được mà run rẩy, hô hấp dần trở nên gấp gáp, cổ họng khô đọng.
“Không… không được… ưm… mình phải rời khỏi đây…”
Chu Tử Hạ cố gắng với lấy tay nắm cửa nhưng hiện giờ sức lực kiệt cạn, cảm thấy nơi nhạy cảm không ngừng tiết ra những dòng nước và ấm vừa nhớt nhát.
“Ha, cuối cùng cũng phát huy tác dụng rồi.”
Người đàn ông đứng nhìn ở phía sau quan sát mọi biểu hiện của cô gái. Nhìn cơ thể gợi cảm đang uốn éo trước mặt, hắn càng trở nên hưng phấn hơn, khóe môi để lộ một nụ cười gian ta, đứng dậy mà bước lại gần phía con mồi.
Nghe bước chân tới lại gần mình, Chu Tử Hạ hốt hoảng quay người lại.
Chết rồi, hắn ta tới lại gần rồi.
Bây giờ cô không có chút sức lực này, càng không thể đứng dậy để đấu tranh với gã đàn ông này.
“Đừng qua đây… cút xa tôi ra…”
Hắn ta cười nhạt một cái, nửa ngồi nửa quỳ xuống bên cạnh cô, đưa tay ra bắt lấy chắc cằm vline của Chu Tử Hạ.
“Vẫn còn mạnh miệng sao, nhóc con! Ngoan ngoãn một chút để anh đây chơi em nhẹ nhàng. Anh hứa sẽ mang em lên đỉnh của sự cảm giác khoái lạc. Đừng lo, kỹ thuật của anh rất điêu luyện, sẽ khiến cho cô em cảm thấy chết mê chết mệt.”
Chu Tử Hạ ngoảnh mặt đi, dùng hết lý trí tỉnh táo mà mạnh miệng đối đáp với gã ta.
“Tôi đây không thèm một kẻ hầu giường như anh.”
Mi tâm của người đàn ông nhíu lại, ngay sau đó hắn ta dùng lực bóp chặt lấy hai bên má của cô.
“Mày nói ai là kỹ nam?”
Chu Tử Hạ cắn chặt lấy khoé môi của mình cho bản thân tỉnh táo hơn, sau đó nói.
“Anh là kỹ nam! Cả nhà anh đều là kỹ nam.”
“Cái gan của mày cũng lớn đấy! Vậy thì hôm nay mày tới số rồi, dù mày có cầu xin thế nào đi chăng nữa thì ông đây tuyệt đối sẽ không tha cho mày, sẽ hành mày đến chết đi sống lại. Cho mày biết được cảm giác thế nào là sung sướng trong đau khổ.”
Sung sướng trong đau khổ, câu này người đàn ông gầm gừ thật lớn, ngân tiếng thật dài trong cuống họng. Hắn ta như muốn nhắc lại câu nói mà ban nãy cô nói với hắn. Với ngữ khí này cũng thể đoán ra một phần sự việc, rằng hắn sẽ trả đũa gấp bội.
“Ha, không ngờ một kẻ hầu giường như anh lại có sở thích nhai lại câu nói của người khác.”
Chu Tử Hạ vừa nói dứt câu thì bị hắn ta tặng cho một cái bạt tai.
Chát.
Tiếng da chạm nhau vang vọng căn phòng nên tĩnh, ánh mắt của người đàn ông hằn lên tia phẫn nộ. Hắn bóp chặt lấy cổ Chu Tử Hạ mà gầm gừ.
“Con mẹ nó, mày là người đầu tiên dám nói ông đây là kẻ hầu giường. Vậy thì hôm nay để cho kẻ hầu giường cho cô thấy sự lợi hại, hậu quả của việc ăn nói bậy bạ.”
Nói xong hắn trực tiếp bế cô lên rồi ném cô xuống chiếc giường mềm mại. Sau đó hắn phủ lên người cô, cúi xuống định chiếm trọn cánh môi anh đào của cô nhưng bị cô né tránh.
Hắn tức giận, nắm lấy cằm cô, ép cô phải đối diện với mình.
Chu Tử Hạ không chịu nghe theo, cô vùng vẫy thoát ra khỏi tay hắn, ngay sau đó há miệng cắn mạnh vào mu bàn tay hắn.
“Shit, con mẹ nó!”
Hắn gào lên, một lần nữa tặng cho cô một cái bạt tai.
Có vẻ như lần này hắn dùng lực quá mạnh, mạnh đến nỗi Chu Tử Hạ cảm thấy choáng váng, khoé môi rỉ ra máu đỏ.
Cô nằm bất lực trên giường, hốc mắt ngấn lệ, trong phần tâm không ngừng nhớ đến một người, đáy lòng gào thét gọi tên người đó.
Hàn Cao Lãng, mau đến cứu em.
Người đàn ông ngồi dậy, vươn tay với lấy hộp ba con sói đặt trên bàn, từ trong hộp lấy ra một cái, thuần thục đưa lên miệng xé bỏ lớp vỏ.
Vào lúc hắn đưa tay xuống định gỡ bỏ khăn tắm trên người thì bỗng nhiên ngoài cửa truyền thét thảm thiết của tên tài xế, ngay sau đó cửa phòng bị người nào đó dùng một lực đá văng ra.
Rầm!
Cánh cửa bị văng ra đập vào vách tường tạo ra âm thanh cực khủng, sau cánh cửa ấy xuất hiện một thân ảnh của người đàn ông cao ngạo, toàn thân mang trên người sát khí đằng đằng, sặc mùi sát khí.
“Mày là thằng nào.”
Hắn ta đứa ánh mắt nhìn về phía cửa phòng, nhưng trước mắt hắn vụt qua một cái, trên mặt truyện đến cơn đau điếng, dưới bụng như có thứ gì đập vào khiến nó đau cuộn thắt lại.
Hàn Cao Lãng mang lửa giận trong lòng, nhanh như chớp mà nhảy vọt về phía giường, dùng một cú đấm và một cước đạp khiến cho hắn ta ngã lộn vài vòng xuống sàn nhà.
Người đàn ông bị Hàn Cao Lãng đánh gục nằm sõng soài trên sàn nhà lạnh lẽo, ho khạc ra một cục máu tươi ra ngoài, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía người đàn ông nguy hiểm trước mặt.
“Chó má ở đâu mà không biết kéo khoá quần cho chắc, dám động đến người phụ nữ của ông.”