Toàn thân của Chu Tử Hạ không ngừng run rẩy, hai tay ôm chặt lấy cổ của đối phương. Sau khi bị anh đưa đẩy đến cao trào, đoá hoa mẫn cảm vừa bài xích ra chất dịch nhờn, càng làm cho lối vào trở nên trơn ướt hơn. Vật cứng chôn vùi trong ái dịch, bị hang động nhỏ kẹp chặt làm anh thiếu suýt nữa xuất binh.
“Sighh! Thả lỏng!”
Hàn Cao Lãng không vì vậy mà dừng lại động tác, thắt lưng từ từ thọc vào rồi lại rút ra, tiết tấu luân động chín nông một sâu tạo cho Chu Tử Hạ có một cảm giác ngứa ngáy, vừa sung sướng đến lạ thường.
Đôi mắt của Chu Tử Hạ ngập trong nước mắt, hơi thở gấp gấp, cô vô thức cong eo làm cho vật cứng đi vào ngậm lút cán, nửa thân trên ma sát vào cơ ngực tráng kiện, ánh mắt mê ly ẩn đầy sắc tình nhìn vào trong con ngươi thâm tuý của người đàn ông.
Hàn Cao Lãng đột ngột rút ra khỏi cơ thể cơ, đỉnh vật nam tính còn lưu lại vệt nước trăng trắng. Anh bế Chu Tử Hạ xuống khỏi bồn rửa mặt, cả cơ thể của cô không còn một chút sức lực nào, hai chân run đứng không vững ngã nhào vào trong vòng tay của người đàn ông.
“Ha, mới thế mà không còn sức lực sao?”
Anh xoay người cô lại, để cô đối mặt với gương soi trên tường. Mặt gương phản chiếu gương mặt đỏ bừng của Chu Tử Hạ, cô không dám nhìn trực diện, đem ánh mắt nhìn xuống bên dưới, hai tay nắm chặt lấy thành bồn rửa mặt, hàm răng trắng ngọc cắn chặt lấy môi dưới.
“Uhm… nhột… dừng lại đi…”
Chu Tử Hạ cảm nhận được nhiệt độ nóng từ lòng bàn tay của đối phương tiếp xúc vào da thịt của cô, anh vuốt ve dọc sống lưng, đôi môi mỏng dán lên bả gợi cảm, một đường hôn dọc sống vai, sau đó môi di chuyển dừng lại ở chiếc cổ thon dài, để lại trên làn da đó vài dấu hôn đo đỏ.
“Có muốn thoả mái hơn không?” Anh mở lời, giọng điệu có phần gạ gẫm.
Hai tay của Hàn Cao Lãng luồn về phía trước, thâu tóm lấy đôi gò bồng đào căng tròn kia mà không ngừng nhào nắn khiến chúng méo mó muốn biến dạng, ngón tay trỏ hai bên không chịu buông tha cho viên ngọc hồng, trêu đùa mọi cách cho nó căng trướng lên.
Chu Tử Hạ ngoái đầu lại nhìn người đàn ông, vừa vặn đôi môi của anh rơi xuống lấp kín miệng cô lại. Nụ hôn mang theo cảm giác vừa ướt át vừa nóng bỏng dịu dàng ngậm mút lấy môi dưới của cô, đem đầu lưỡi cạy mở hàm răng, tiến sâu vào bên trong khoang miệng, truy đuổi lấy đầu lưỡi của cô.
Chu Tử Hạ có chút khẩn trương trong lòng, cổ họng không tự chủ được cảm xúc đang trào dâng mãnh liệt trong cơ thể mà bắt đầu nói lung tung không rõ tiếng.
Hàn Cao Lãng buông môi cô ra, bàn tay hư hỏng đang ve vỡn cặp thỏ ngọc cuối cùng cũng chịu dừng lại. Hai tay anh đặt bên thắt lưng của Chu Tử Hạ, anh hơi điều chỉnh tư thế đứng của cô, sau đó đem vật cứng ma sát vào cửa động, nơi khiến cho anh thần hồn điên đảo, mê say không có lối thoát.
“Ưm…”
Chu Tử Hạ thở dốc, phía bên dưới lại một lần nữa cảm nhận được một khối thịt nóng rực đang xâm nhập vào. Một luồng điện vô hình từ phía tận sâu thẳm trong có thể dội lên, đầu óc của Chu Tử dần trở lên mông lung, trống trải như không điểu khiển được ý thức của bản thân.
Ở tư thế này, diện tích cửa động dường như bị thu hẹp lại, khiến cho động tác xâm nhập vào sâu bị cản trở.
Hàn Cao Lãng cũng không nhượng bộ, hai tay bóp chặt hai bên cánh mông no đủ của cô, cả cơ ngực anh dán chặt lên tấm lưng trần. Đôi môi của anh hé mở, hàm răng trắng đều như hạt bắp thô lỗ cắp lấy vành tai của cô, đem đầu lưỡi viền quanh tai, hơi thở thô nặng cùng với giọng nói đầy ma mị ra lệnh cho cô.
“Ngoan nào, thả nỏng!”
Chu Tử Hạ nghe vậy, da mặt cùng với hai tai trước đã đỏ nay còn đỏ hơn. Cô hít một ngụm không khí lạnh vào trong lồng ngực dường như đang chấn an tâm trạng ngổn ngang của mình. Chu Tử Hạ thả lỏng người, phối hợp với động tác yêu chiều của người phía trên.
Lối vào dường như đã được nới rộng một chút diện tích, vật cứng không kiêng dè gì mà trực tiếp đâm sâu vào tận nơi mật đạo phía bên trong.
Đầu nấm dường như được bao bọc một lớp mật dịch nhớp nháp, điểm G mẫn cảm bị người đàn ông thao túng, không ngừng đâm chọc tại một điểm, khiến cho nó không chịu nổi sự kích thích mãnh liệt chưa từng có mà bắt đầu nhô cao lên.
Chỉ thấy người con gái hoảng hốt la hét chói tai, cổ họng thoát ra những lời nói mềm mại, kiều suyễn, không ngừng van xin anh dừng lại.
Cuộc xâm chiếm đã lấp đầy khoảng trống trong cơ thể của cô, không ngừng công kích vào điểm yếu trong mật đạo, đầu óc của Chu Tử Hạ như đang quay cuồng.
Chu Tử Hạ không thể kiềm chế được tiếng nỉ non phát ra trong cổ họng của mình, ánh mắt bao phủ tầng nước mỏng nhìn xuống phí dưới, mặt bụng bằng phẳng của cô lúc này hơi nhô cao lên, khắc hoạ rõ hình thù vật thể đang xâm phạm chiếm cứ trong cơ thể mình.
Đường nét trên gương mặt của Hàn Cao Lãng dưới ánh đèn sáng trở nên vô cùng sắc sảo, cuốn hút, cơ hàm dưới giương cao, trên chiếc cổ dài nổi lên vài đường gân xanh, thêm vào đó là yết hầu nhô cao lên, chuyển động lên xuống nhịp nhàng.
“Ưm… dừng lại… dừng lại… khó chịu… khó chịu…”
Điên mất thôi, tại sao lại có một đợt khoái cảm tiếp tục đánh úp cô thêm lần nữa cơ chứ?
Rõ ràng bản thân mình vừa mới đạt cao trào chưa quá năm phút, ấy vậy mà bị người đàn ông đưa đẩy đã khiến toàn thân run lẩy bẩy, hai chân đứng không vững mà hơi khuỵ xuống song hai tay vẫn phải cố gắng bám víu thật chặt vào thành bồn rửa mặt, ngăn không cho bản thân mình tuột mất khỏi điểm tựa này.
Thấy phản ứng khác lạ của cô gái, Hàn Cao Lãng không dùng lại ngay, ra sức cắm thật mạnh thật nhanh vào ngõ nhỏ mê hoặc lòng người ấy. Hơi thở của anh thô nặng, môi lưỡi nóng bỏng không ngừng hôn miên man khắp cơ thể của cô, giọng nói thều thào mang theo trầm khàn vang vọng bên tai.
“Khó chịu chỗ nào?”
Anh ác ôn cắn một cái thật mạnh vào cổ của Chu Tử Hạ, phía dưới đưa đẩy với tần số kinh người.
“Ưm… tên Vương Bát Đản nhà anh…”
Đến giờ phút này người đàn ông vẫn còn có tâm trạng trêu chọc cô.
Chu Tử Hạ vừa giận vừa thẹn, vươn tay ra phía sau định đẩy anh ra nhưng toàn thân cô hoàn toàn không còn chút sức lực nào, cả người cô mềm nhũn trượt xuống.
Hàn Cao Lãng khẽ cười một tiếng, anh cũng không để cho cô lẻ loi, cũng trượt cùng xuống theo cơ thể của cô, phía dưới vẫn đưa đẩy với tần số đều đều.
Anh và cô cùng quỳ trên sàn nhà ướt át, đem hai tay của cô khoá chặt phía sau lưng, cả cơ thể của Chu Tử Hạ dường như nghe theo sự điều khiển của anh, thắt lưng dùng lực đưa đẩy với tốc độ cực nhanh.
Trong căn phòng tràn ngập hơi nước cùng với tiếng rên la mờ ám của người con gái, phía dưới nơi giao hợp cũng xuất hiện một bãi nước trăng trắng, hoà quyện với dòng nước của tự nhiên tạo ra cảnh sắc vô cùng dâm mỹ.
Dưới những cú va chạm kịch lịch của người đàn ông, Chu Tử Hạ không điểu khiển được cảm xúc trong thần trí của mình được nữa, dường như dưới những sự tác động của anh đã đưa cô đến điểm cực lạc tận cùng. Phía sâu trong tận cùng của cô gái bắt đầu co rút, ngoặm chặt lấy khối thịt cứng không cho người đàn ông tiếp tục luân động nữa.
Hàn Cao Lãng bất giác rít lên một hơi, đột nhiên rút lui ra khỏi cơ thể của cô khiến cho cô một lần nữa rơi vào trong vực thẳm hụt hẫng, đại não của Chu Tử Hạ khó chịu muốn nổ tung ra.
Rõ ràng cảm giác dễ chịu hệt như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh, nhưng chỉ sau một bước thoái lui của người đàn ông khiến cho Chu Tử Hạ cảm thấy điên mất thôi, hệt như một gáo nước lạnh tát thẳng vào mặt cô vậy.
Dường như cảm nhận được sự khó chịu trong người cô gái, Hàn Cao Lãng vươn tay ra đỡ cơ thể cô gọn trong vòng ôm của mình. Nhìn cô với ánh mắt trìu mến, anh cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán của cô, chạm mũi mình vào mũi của cô, nói nhỏ.
“Ở đây có chút hơi lạnh, để tôi đưa em về phòng!”