Giản Mãn Tư làm động tác tỏ vẻ ra cưng chiều, đang dỗ dành bạn gái của mình. Anh không ngừng vuốt ve mái tóc của cô, khi thì ngửi khi thì cầm nắm.
Vì quá chú tâm suy nghĩ nên Chu Tử Hạ đã mặc cho nam sinh kia muốn làm gì thì làm. Để rồi mọi hành động thân mật của chàng trai dành cho cô gái được thu gọn vào tầm nhìn của một người, con ngươi của người đó hằn lên những tia máu đỏ li ti, điếu xì gà trên tay bị bóp nát từ bao giờ.
Một chiếc xe ô tô Ferrari màu đen vừa mới ra mắt ngày hôm qua đỗ trước cổ trường từ bao giờ không biết, cánh cửa ô sau từ từ hạ xuống, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trên xe toát ra một khí thế lạnh lùng như những khối băng khổng lồ đang tan chảy ở hai cực khiến cho không khí bên trong xe giảm xuống âm vài độ C.
Mi tâm của Hàn Cao Lãng nhíu lại, ánh mắt mang theo tia chết chóc nhìn chằm chằm về phía cô gái đang dựa đầu vào vài của người đàn ông khác. Cơn ghen tuông từ đó mà bùng phát, không hết kiếm được vật gì thế thân để phát hoả.
“Hàn thiếu!”
Tài xế không chịu nổi được sát khí trong xe, nó thật ngột ngạt đến khó chịu, tựa như khí oxi trong xe đều bị mùi dấm chua lấn át.
Hàn Cao Lãng hít một hơi thuốc thật sâu, sau đỏ nhả ra một làn khói trắng đục. Ánh mắt hắn không chịu rời người con gái, mở miệng ra lệnh của tài xế.
“Xuống xe đưa người đó lại đây.”
Nghe thanh âm lạnh lùng thoát ra khỏi cuống họng, tài xế bất giác đổ mồ hôi lạnh, lén lút đưa ánh mắt liếc nhìn về phía cặp đôi đang ngồi cạnh nhau gần đó.
“Xin lỗi, ý ngài là gì?”
Tài xế không hiểu ý của người đàn ông, hai tay run rẩy nắm chặt lấy vô lăng, lấy hết dũng khí trong người mà ngoảnh mặt lại phía sau.
“Ngài muốn tôi đưa cô gái đó lên xe.”
Hàn Cao Lãng không nói gì, ánh mắt trầm ngâm mắt nhìn chăm chú về người phụ nữ đó. Tài xế nhìn theo hướng mắt của người đàn ông, xác định nhiệm vụ của mình phải đưa cô gái đó lên xe. Ông bất lực mà thở dài, sau đó xuống xe tiến lại gần mục tiêu.
“Tiểu thư.”
Tài xế lại gần phía Chu Tử Hạ, liếc nhìn cô một cái rồi mở lời cung kính.
Chu Tử Hạ giật mình liền ngồi thẳng người, toàn thân căng cứng như dây đàn.
“Có việc gì vậy?”
Chẳng hiểu sao Chu Tử Hạ có dự cảm chẳng lành, khoé mắt trái của cô cứ giật suốt từ hồi nãy đến bây giờ.
“Hàn thiếu muốn gặp cô, ngài ấy đang đợi ở trên xe.”
Hàn thiếu? Chu Tử Hạ ngơ ngác vài giây, sau đó nhận thức được sự việc trong lòng bỗng chốc dấy lên nỗi sầu.
Ánh mắt của cô trùng xuống, hai tay bấu chặt lấy vạt váy đồng phục. Trong lòng cô không ngừng băn khoăn, nên đi hay là ở lại.
“Hạ Hạ, người nhà muốn gặp cậu sao?”
Giản Mãn Tử khó hiểu, đưa mắt liếc nhìn biểu cảm khác lạ của cô. T𝐫u𝗒ện ha𝗒? Tì𝘮 nga𝗒 t𝐫ang chính T𝗥𝑼𝘔T𝗥𝑼 𝗬ỆN.Ⅴn
Chu Tử Hạ chặt chặt môi dưới, lắc đầu phủ định.
“Tiểu thư, Hàn thiếu muốn gặp cô! Mong cô đừng làm khó tôi.”
Chu Tử Hạ suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng mạnh mẽ đứng dậy, quyết định đi đến chỗ chiếc xe Ferrari màu đen đang đỗ trước cổng trường.
Dù sao đời cũng tận, tại sao cô không dám đối mặt với nó.
“Chờ đã.”
Vào thời điểm Chu Tử Hạ định nhấc gót rời khỏi thì bỗng nhiên Giản Mãn Tư vươn tay với lấy cô. Ban đầu cậu ta định tóm vào một góc nào đó của áo sơ mi, nhưng ai ngờ đâu trong lúc hành động lại xảy ra sơ suất, lỗi kĩ thuật. Kết quả áo sơm mi thì không tóm ai lại đi tóm vào sâu hơn bên trong, năm đầu ngón tay của Giản Mãn Tư tóm cả áo ngoài lẫn dây áo bra mà Chu Tự Hạ mặc bên trong.
Chu Tử Hạ ngạc nhiên mà quay ngoắt mặt lại về phía sau, đưa đôi mắt trừng về khuôn mặt đầy tội lỗi của Giản Mãn Tư.
Bạch!
Giản Mãn Tư nhất thời giật mình mà buông ta ra làm cho dây áo bra bắn mạnh vào làn da của Chu Tử Hạ, tạo ra một âm thanh vô cùng quen tai.
“Xin… xin lỗi… mình không cố ý.”
Cô không trả lời, chỉ biết trừng mắt về Giản Mãn Tư.
Giản Mãn Tư khẽ thầm trong lòng, đen thôi đỏ quên đi.
Chu Tử Hạ ôm nỗi đau trong người mà lại gần chiếc xe. Vào lúc cô vừa đến nơi, cửa xe đột ngột mở ra, ngay sau đó một bàn tay to lớn vươn ra tóm lấy cổ tay của cô. Không nói một lời nào mà trực tiếp dùng lực, kéo mạnh cô vào trong xe.
Rầm!
Cánh cửa xe được đóng lại, Chu Tử Hạ ôm chặt mấy toàn thân làm động tác phòng thủ. Một lúc sau thấy im lặng, cô liền mở một bên mắt ra nhìn.
“Tình cảm cũng thật sâu lặng.”
Vừa mở mắt ra, đập vào đồng tử cô là con ngươi đen láy, hơi thở nam tính phà vào gương mặt nhỏ của cô.
Bất giác, Chu Tử Hạ cảm thấy tim mình đập thình thịch, hai bên gò má bỗng chốc đỏ ửng như hai trái cà chua chín cuối mùa sắp rụng.
Chu Tử Hạ giả vờ không quan tâm đến mùi dấm đang bủa vây lấy không khí trong xe, cô khẽ ho lên một tiếng.
“Hàn tiên sinh, từ bao giờ ngài lại quan tâm đến chuyện bao đồng vậy?”
Hàn Cao Lãng bị cô chọc cho tức điên, lực tay đặt bên eo nhỏ bỗng siết chặt lại.
“Hắn ta là người yêu em?”
Chu Tử Hạ liếc nhìn ra khung cửa kính, lúc này cô thấy Giản Mãn Tư vẫn luôn nhìn về phía cô.
Không cần nghĩ ngợi gì thêm, Chu Tử Hạ lấy hết dũng khí có được mà cứng cỏi trả lời.
“Phải!”
Một câu ngắn gọn cũng đủ để làm cho hũ dấm ngàn năm ngâm ngủ cũng rạn nứt. Hàn Cao Lãng tức giận mà gắt gỏng lên.
“Tên nhóc đó có gì hơn tôi cơ chứ? Cùng lắm cũng chỉ là một tiên thư sinh bình thường.”
Chu Tử Hạ lập tức lắc đầu phủ định, mở lời bác bỏ câu nói khinh bỉ của anh.
“Đẹp trai hơn anh, quan trọng là anh ấy còn biết nuông chiều em.”
Không có như ai kia, hở một tí là ghen, hở một tí là trách móc, hở một tí là cưỡng bức gái nhà lành.
Nhưng lời thoại ấy Chu Tử Hạ chỉ biết chôn vùi sâu ở dưới đáy lòng, cô không đủ can đảm để mà nói ra. Trong phân tâm cô không ngừng lặp lại những từ xin lỗi Giản Mãn Tư, vì đã coi cậu ta làm con vịt thế thân.
Hàn Cao Lãng vươn tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ của cô, ép cô phải đối diện với anh.
“Đẹp trai hơn tôi? Vẻ bề ngoài đối với em nó quan trọng như vậy sao?”
Chu Tử Hạ biết hắn đang ghen, nhưng vẫn cố động vào tổ kiến lửa, không chịu lường trước hậu quả của việc thêm dầu vào lửa.
“Thế xấu như em, anh có yêu không? Hay chỉ là coi em là tình nhân, nay em này mai em khác. Chơi xong bắt đầu vứt bỏ.”
Nói xong câu này, Chu Tử Hạ bỗng sững người vài giây. Tại sao cô lại phải nói ra câu này, có phải là cô đang ghen tuông thầm lặng khi phân tâm nghĩ đến anh đi chung với người khác.
Chu Tử Hạ hối hận vô cùng, muốn thu hồi lại lời nói vừa rồi nhưng đã quá muộn màng. Sau cùng cô đành đánh trống lảng, chuyển sang chủ đề khác.
“Sao anh lại ở đây?”
“Tại sao tôi lại không được ở đây, hửm?”
Vừa nói gương mặt đẹp trai tuấn lãng của Hàn Cao Lãng tiến sát gần lại khuôn mặt nhỏ bẻ của cô.
“Nếu như đến muộn thì làm sao có thể bỏ qua được phân cảnh lãng mạn của hai người?”
Chu Tử Hạ cười lạnh một cái, chẳng hiểu sao lúc này cô lại muốn cà khịa anh.
“Anh từ bao giờ có sở thích xem phim tình cảm free vậy?”
Nhìn người phụ nữ nở một nụ cười tươi rói trên gương mặt trái xoan, nước da trắng hồng hào, đôi mắt hai mí cùng với cặp mi đen tuyền hoà trộn với nhau, điểm xuyến thêm trên khuôn mặt đó là một đôi môi trái tim xinh đẹp.
Nhìn vào nụ cười này, bỗng chốc Hàn Cao Lãng lại muốn gặm nhấm, muốn thưởng thức hương vị ngọt ngào buổi chiều tà trong khoang miệng của cô gái.
Nghĩ là làm, nhân lúc Chu Tử Hạ đang nhoẻn miệng ra cười thì ngay lập tức Hàn Cao Lãng cúi người xuống hôn trọn lấy đôi môi đỏ thắm của cô.
Nụ cười tắt lịm đi trên gương mặt xinh xắn, thay vào đó là một biểu cảm ngạc nhiên không kịp trở tay, cô bất động ngồi im một chỗ.
Cô lại bị hôn rồi, bị hôn trong không gian chật hẹp và sặc mùi dấm chua.
Chu Tử Hạ bối rối đến nỗi không biết nên đặt tay lên đâu để làm chỗ dựa. Trong khoang miệng tràn đầy thở của người đàn ông.
Hàn Cao Lãng mạnh mẽ đưa đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng nhỏ, cuốn lấy đầu lưỡi đang vụng về lảng tránh, khuấy đảo liên hôi như đang thôi thúc mật ngọt trong khoang miệng tiết ra để mà hút lấy hút để.
“Ưm… ha…”
Kỹ thuật hôn của người đàn ông quả thật điêu luyện, từ từ thôi miên lý trí kiên cường của người phụ nữ, sau đó từ từ dẫn dắt cô chìm đắm trong dư vị mật ngọt.