Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, báo chí đưa tin tập đứng thứ ba trong giới kinh doanh phá sản, nhà họ Đình phút chốc đã tan hoang, không còn tồn tại trong danh sách một trong ba con rồng kinh kế lớn của thành bố Bế Đoạ này.
Nhìn những trang báo đưa tin, Chu Tử Hạ không tin những gì mà mình vừa đọc.
Đình thị, gia đình của bạn cô, vậy mà phá sản chỉ trong vòng vài giờ ngắn ngủi thôi sao?
Bảo sao, Đình Thẩm Giai lại đột ngột bỏ đi như vậy, thì ra là chạy trốn cùng gia đình di cư sang nơi khác, trốn bỏ trách nghiệm hoàn tác lại số nợ vài tỷ.
Chu Tử Hạ cảm thấy khó hiểu, chẳng phải trước đây ba của Đình Thẩm Giai luôn chú trọng vào công việc, một chút việc cỏn con đều để tâm đến, vậy mà cũng có ngày lâm vào con đường phá sản.
Cô chìm đắm trong suy nghĩ, đến khi tiếng chuông báo hiệu tan học, lúc ấy cô mới giật mình hoàn hồn.
“Phải rồi, Thẩm Giai có nói, công ty của ba cậu ấy có hợp tác với tập đoàn của Hàn Cao Lãng. Hay là mình nhờ anh ấy giúp…”
Đắn đo một hồi, cuối cùng Chu Tử Hạ quyết định đến tập đoàn Hàn Thị một chuyến.
Vừa bước chân vào toà nhà cao ốc, Chu Tử Hạ liền chạm mặt thư ký của Hàn Cao Lãng.
Cendy vừa bước xuống đại sảnh liền nhận ra Chu Tử Hạ, vui vẻ chào đón.
“Xin chào, em đến gặp chủ tịch sao?”
Chu Tử Hạ hơi ngoái đầu lại, gật đầu một cái: “Dạ, em đến gặp Hàn Cao Lãng.”
Cendy khẽ che miệng mỉm cười, sau đó nói: “Hiện tại chủ tịch nghỉ ngơi, em có muốn…”
Không chờ để Cendy nói hết câu, Chu Tử Hạ lập tức lên tiếng, cắt ngang lời nói của đối phương: “Khỏi cần, chị Cendy! Em muốn gặp anh đấy luôn!”
“Em đang vội sao?” Nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của cô, Cendy có chút không lỡ. Sau cùng cũng đồng ý, cùng cô đi đến bên thang máy, bấm đến số tầng ba mươi bảy.
Đến nơi, Cendy lấy thẻ quẹt mã mở cửa, sau đó quay sang cân nhắc cô: “Chủ tịch đang nghỉ ngơi bên trong. Sáng nay ngài ấy đã trải qua hai cuộc họp đầy căng thẳng, cho nên sau khi tan họp đã về văn phòng nghỉ ngơi.”
Chu Tử Hạ khẽ gật đầu, sau đó tạm biệt Cendy, bước vào trong căn phòng khẽ đóng cửa lại.
Trong văn phòng, ngoài bàn làm việc vắng người thì bên trong có một cánh cửa nữa. Chu Tử Hạ vô thức tiến lại gần, do dự một hồi cuối cùng đưa tay lên, cầm lấy tay nắm cửa mà khẽ vặn xuống.
Cánh cửa này không khoá trái, cô từ tốn nhẹ nhàng mở cửa ra.
Bên trong, một chiếc giường rộng rãi, đồ vật bên trong hết sức bắt mắt. Có đầy đủ trang thiết bị tiện nghi, thêm cả kiện sách cùng với bàn làm việc được xếp ngăn lắp.
Chu Tử Hạ bước lại gần bên giường, ánh mắt rơi vào người đàn ông đang chìm sâu vào giấc ngủ. Cho dù anh đang thức hay đang ngủ, thì vẻ đẹp trai như cực phẩm điêu khắc của người nghệ sĩ vẫn hiện rõ khiến cho bao người phải động lòng.
Động tác của cô gái hết sức nhẹ nhàng, từ tốn. Cô ngồi bên mép giường, vươn tay ra định vuốt sống mũi cao dài của người đàn ông.
Nhưng ngón tay của cô chưa kịp chạm thì ngay lập tức cổ tay của cô bị bắt lấy, đồng thời có một bàn tay to khoẻ xuất hiện siết chặt lấy cổ của cô, toàn thân cô bị ép ngã xuống giường.
Chu Tử Hạ chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra với mình, chỉ cảm nhận được hơi thở của mình dường như bị tắc nghẽn, tiếp theo đó có một thứ gì đó áp lực đè lên cơ thể của cô.
Cô khó khắn mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của Hàn Cao Lãng tràn đầy sát khí, không khí ướm đượm sặc mùi thuốc súng.
“Khụ… khụ… anh…”
Hàn Cao Lãng giật mình khi nhận ra đối phương, bàn tay anh đang siết chặt ở cổ dần được thả lỏng. Con ngươi ánh lên đầy sự chết chóc dần được tan biến mà thay vào đó là ánh nhìn đầy ám muội.
Chu Tử Hạ nằm bất động trong giây lát, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm lấy gương mặt của người đàn ông.
Tại sao người đàn ông này cô cảm giác như có một thứ gì đó nguy hiểm đang ẩn náu trong cơ thể cường tráng kia.
Hôm nay biểu cảm của anh ta rất khác lạ, từ trước tới giờ cô vẫn chưa từng nhìn qua. Vừa có cảm giác quen thuộc nhưng lại vừa có cảm giác xa cách muôn trùng.
Trong căn phòng, bốn ánh mắt giao nhau, không một ai nói điều gì, chỉ còn tồn đọng tiếng thở gấp gáp thêm phần e sợ của cô gái.
Hàn Cao Lãng biết bản thân mình vừa mạnh tay, anh lập tức vuốt ve lấy cần cổ trắng ngần của cô gái, nơi để lại vết hằn năm đầu ngón tay. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
3. [BHTT] Ân
4. Thế Gả Hào Môn: Nghiêm Tổng! Xin Buông Tha
=====================================
“Hạ Hạ của tôi, xin lỗi đã làm em sợ.”
Nét mặt của anh không còn dữ dằn như lúc trước nữa mà thay vào đó là bộ dạng bỡn cợt. Cứ tưởng cô gái sẽ khôi phục lại trạng thái như lúc trước của mình, nhưng đến hiện tại cô vẫn còn cảm thấy khiếp sợ, trong phân tâm chẳng thấy yên tâm phần nào.
“Anh…”
Người đàn ông này liệu có phải là Hàn Cao Lãng mà cô quen biết hay không? Dáng vẻ hiện tại và khi trước nói đối lập nhau hoàn toàn. Cứ như anh ta đeo lớp mặt lạ dối trá, một bên hoà nhã thân thiện nhưng một bên chứa đựng đầy sự chết chóc, đáng sợ.
“Nhìn em kìa, bị doạ sợ đến mức này sao?”
Hàn Cao Lãng cười nhạt một cái, cúi đầu xuống định hôn lên đôi môi run rẩy của cô nhưng lại bị cô cự tuyệt né tránh. Anh biết cô đang nghĩ gì, ngón tay cái vuốt ve khuôn môi đẹp đẽ, khẽ hôn lên vầng trán bóng loáng mồ hôi của cô.
“Ai bảo em động đến tôi khi tôi đang ngủ cơ chứ?”
Vừa nói anh vừa gượng ép khuôn mặt cô đối diện với minh, nở một nụ cười đắm say.
“Lúc đó tôi đang gặp ác mộng, cứ tưởng em là người xấu muốn tấn công tôi cho nên tôi mới phòng vệ bản thân mình như vậy. Đừng quá ngạc nhiên đến thế, sau này em cũng phải học cách bảo vệ bản thân của mình.”
Chu Tử Hạ nghe anh giải thích, lúc này trong lòng cô mới tan biết đi cảm giác hoài nghi, cô càng không hiểu hàm ý ẩn náu trong câu nói của anh.
Cái gì mà phải học cách tự vệ cơ chứ? Cô có cái gì đáng để cho người ta cướp bóc, chấn lột đâu.
“Nếu như lúc đó anh không mở mắt ra, có phải anh tính thủ tiêu luôn cả em có đúng không?”
Hàn Cao Lãng cười trừ một cái, hai tay nắm lấy hai bên eo của cô, sau đó anh nằm xuống giường đồng thời để cô nằm trên cơ thể của mình.
“Sẽ không!”
Nói xong anh ôm cô vào lồng ngực của mình, một tay đặt ở thắt lưng, tay còn lại vuốt me mái tóc.
“Tôi sẽ không giết nhầm người đâu, trừ khi em phản bội tôi.”
Khẩu khí thoát ra khỏi cuống họng của người đàn ông khiến cho Chu Tử Hạ cảm thấy ớn lạnh sau gáy. Cô cắn chặt lấy lấy môi dưới, hít một hơi thật sâu vào trong lồng ngực, sau đó nói.
“Em chưa bao giờ phản bội lại ai cả. Chỉ có ai kia thích thay đổi khẩu vị, nay em này mai em khác.”
Hàn Cao Lãng nghe vậy chỉ biết cười trừ một cái, khẽ nựng một bên má của cô.
“Em quyến rũ, đáng yêu gần chết như vậy ai dám đá bỏ em.”
Chu Tử Hạ trề môi, nở một nụ cười đầy châm biếng: “Ai biết được. Chẳng qua người đó cứ vờ như bản thân mình vô tội, không biết điều gì cả.”
Nói xong, Chu Tử Hạ trượt xuống khỏi cơ thể của anh, nằm xuống bên cạnh. Hàn Cao Lãng khẽ trở mình, nằm nghiêng sang bên cạnh ôm lấy cơ thể của cô.
“Vậy sao? Đúng là kẻ đó không có mắt mà.”
Chu Tử Hạ khẽ lườm anh một cái, song lại rúc vào lồng ngực của anh, vươn tay ra đáp lại anh cái ôm.
“Hàn Cao Lãng.” Cô thì thào, khẽ gọi tên anh trong cuống họng.
“Hửm?” Hàn Cao Lãng gắt gao ôm chặt lấy cô vào lồng ngực, hận không thể làm hai thân thể hoà vào làm một.
Hít một ngụm không khí lạnh vào lồng ngực, toàn thân thả lỏng, Chu Tử Hạ nhỏ giọng, nói: “Đình Thị có hợp tác kinh doanh cùng tập đoàn của anh không?”
Hàn Cao Lãng thừa biết cô đột ngột đến tìm anh để tra khảo ra công việc làm ăn của hai bên tập đoàn. Dù biết là vậy nhưng anh vẫn cố ý làm lơ, coi như mình chưa biết chuyện gì xảy ra.
“Ừ.”
“Anh có biết tại sao tập đoàn Đình Thị phá sản không?”
“Biết.”
“Vì sao chứ?”
Cô ngước mắt lên nhìn anh, mong chờ câu trả lời. Nhưng đáp lại cô chỉ là một ánh nhìn chất chứa bao điểm phức tạp.
Hàn Cao Lãng không nói gì, im lặng nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô nàng.
Chỉ có trời mới biết được anh hiện đang suy nghĩ gì.
Hàn Cao Lãng không ngờ tới, người phụ nữ của mình quá hấp dẫn. Cô như một trái đào đầy mật ngọt hấp dẫn thu hút bao cánh đàn ông.
Cô không chỉ có thanh mai trúc mã đang chờ đợi, mà còn có một kẻ khác ngang nhiên chen vào, muốn cướp cô gái khỏi tay của anh.
Đó chính là Ảnh Cận Tử, một nhân vật nổi tiếng đứng thứ nhì trong giới kinh doanh, luôn ngang hàng đấu trí cạnh tranh thị trường với anh suốt bao năm qua.
Nhưng cái mà Hàn Cao Lãng không ngờ tới, người đàn ông này suýt thì trở thành mối tình đầu của Chu Tử Hạ.
Không gian yên tĩnh một hồi lâu, Chu Tử Hạ không chịu nổi được bầu không khí ngột ngạt có chút khó thở này. Bất đắc dĩ cô hơi rớn người lên, đặt một nụ hôn ngọt ngào trên khoé môi của người đàn ông.
“Hàn Cao Lãng, hình như anh đang muốn đánh trống lảng phải không? Tại sao anh không trả lời em?”
Chu Tử Hạ tỏ vẻ dỗi hờn, đôi tay nhỏ bé đặt trước ngực muốn đẩy anh ra xa nhưng ngược lại bị người đàn ông ôm chặt vào lòng, cưỡng hôn cô.
“Em quan tâm đến chuyện này để làm gì.”
Cô bĩu môi, nói: “Em đang tò mò. Vì chuyện này mà em mất đi một người bạn thân. Cậu ấy đã bỏ lại em rồi, giờ đây em không có người để mà bầu bạn.”
“Ha, bạn thân?”
Hàn Cao Lãng nở một nụ cười đầy châm biếng. Cái gì mà gọi là bạn thân cơ chứ? Nước trần đời nào lại đi đâm sau lưng bạn thân mình như vậy không?
Căn bản Chu Tử Hạ quá ngây thơ, một con sói xám đột lốt làm bạn hiền ngay bên cạnh mà không biết.