Sau khi trải qua cuộc luân động đầy kích thích, cơ thể của người con gái dường như bị rút cạn nguyên khí, mệt mỏi nằm oặt trên drap giường, hơi thở gấp gáp, vừng trán thẫm đẫm mồ hôi, bụng dưới vẫn còn co bóp siết chặt lấy dị vật.
Hàn Cao Lãng không vội rút ra, anh đưa tay lên gạt lọt tóc mai ướt nhẹp sang một bên, giúp cô lau đi những giọt mồ hôi trên trán, sau rồi nhẹ nhàng cúi xuống hôn môi cô.
Cô gái lúc này dường như quá mệt mỏi, toàn thân nằm bất động, cơ hàm mở rộng mặc cho người đàn ông muốn làm gì thì làm.
Đầu lưỡi lưỡi ướt của Hàn Cao Lãng viền quanh khuôn môi xinh đẹp của cô vài vòng, phác hoạ hình dáng trái tim của đôi môi, hai hàm răng cắn nhẹ lấy bở môi mọng phía bên dưới đồng thời mút một cái thật mạnh.
Sau khi gặm nhấm chán chê, đầu lưỡi ma ranh kia trượt vào bên trong khoang miệng, luồn qua mọi ngóc ngác dường như đang khai phá những thứ mới mẻ khác, song rồi lại tìm đến đầu lưỡi nhỏ nhắn của cô, khuấy đảo vài lượt sau đó mút thật chặt lấy.
Sau một hồi luyến tiếc chẳng muốn rời, Hàn Cao Lãng từ từ buông môi lưỡi cô ra, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
“Vật vả cho em rồi!” Cúi xuống, tặng cho cô một cái hôn trên trán.
Chu Tử Hạ mệt mỏi, giọng nói khàn khàn do hét lớn, cố điều chỉnh hơi thở đều đặn, nặn một nụ cười với anh.
“Anh… rút ra đi… trướng quá…”
Cô dùng hết sức lực còn trong người, vươn tay ra đẩy anh.
Hàn Cao Lãng cũng ngoan ngoãn nghe theo lời cô, từ từ rút lui vật cứng ra bên ngoài.
Khi không còn dị vật cản trở giữa đường, cửa động không kịp khép lại làm cho vài giọt tinh hoa tràn ra phía bên ngoài.
Nhìn cảnh sắc ám muội, Hàn Cao Lãng không kìm được lòng, cúi xuống hôn môi cô thêm lần nữa.
*
Hàn Cao Lãng bế cô vào trong phòng tắm, giúp cô tắm rửa sạch sẽ, lau khô người rồi mặc quần áo ngủ cho cô.
Cả một quá trình đó, Chu Tử Hạ mệt mỏi nằm im cho người đàn ông làm.
Anh bế cô trở lại phòng, đặt cô ngồi tạm trên ghế tựa phía bàn làm việc, còn mình lấy từ trong tủ ra một chiếc drap giường mới, thay thế cho chiếc drap bị nhăn nheo kia.
Sau khi xong việc, anh tiến đến bế cô đặt lên giường. Chu Tử Hạ cuộn tròn người vào trong chăn, hai mắt nhắm nghiền lại, chưa đầy một phút đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Hàn Cao Lãng chui vào trong chăn, từ phía sau ôm cô vào lòng, khuôn mặt đẹp trai vùi vào sau gáy cô, một mùi hương dịu nhẹ bạc hà truyền đến mũi.
Là mùi sữa tắm mà anh hay dùng, Hàn Cao Lãng lười bước ra ngoài lấy chai sữa tắm mà mẹ mình mang đến, trực tiếp lấy sữa tắm của mình thoa lên người cô. Bây giờ cô gái không những có mùi hương của anh, mà hiện giờ còn nằm gọn trong vòng tay ấm áp.
*
Ngày hôm sau, ánh triêu dương loé dạng, có một cơn gió mang theo hơi mát lùa vào trong căn phòng tràn ngập tình yêu. Cơn gió nhỏ nhẹ nhàng chơi đùa mái tóc hơi rối của người con cái, song lại quay ra dịu dàng vuốt ve lấy khuôn mặt nhỏ nhắn.
Vạn vật bên ngoài cửa sổ dường như vươn mình thức giấc sau một đêm nghỉ ngơi đầy căng thẳng, chậu hoa hồng nhỏ trên cánh hoa còn đọng vài giọt sương đêm, nụ hoa khẽ chớm nở.
Tiếng làm vườn của người giúp việc đã đánh thức Chu Tử Hạ, đôi mi đen tuyền khẽ chớp động, từ từ mở mắt ra.
Ánh sáng hắt vào khiến cho cô cảm thấy chói mắt, theo phản xạ tự nhiên cô giơ lên che đi tầm nhìn đôi mắt tiếp xúc với ánh sáng, cả người khó cử động.
“A!”
Chu Tử Hạ phát hiện ra có hai cánh tay đang ôm chặt lấy cơ thể của mình, hơi thở nam tính phà trực tiếp vào cái ót của cô, khiến cho cô giật nảy mình.
Cô cố gắng nới lỏng vòng tay đang ôm chặt lấy eo của mình, khẽ cử động cơ thể, toàn thân mệt mỏi đến rã rời, xương cốt gần như rụng rời như không còn là của mình.
Chu Tử Hạ hít một hơi thật sâu, sau đó thở dài, khắp thân mình có chút thoả mái.
Ban đầu cô muốn ngồi dậy nhưng hai tay của người đàn ông không chịu buông ra, cứ ôm lấy người cô.
Bất đắc dĩ, Chu Tử Hạ quay sang đối diện với anh, hai tay ôm lấy hai bên mặt anh, người hơi rướn lên phía trên, hôn lấy môi anh thay cho lời gọi dậy.
Hàn Cao Lãng sớm đã dậy từ trước, chẳng qua lưu luyến không muốn cô ngủ một mình, anh chỉ nhắm mắt để đấy, ôm thật chặt cô vào lòng.
Khi cảm nhận được có một thứ mềm mại bao phủ lên đôi môi của mình, Hàn Cao Lãng ngay lập tức mở mắt, thấy cô gái nhỏ đang vụng về phác hoạ đôi môi bạc tình của mình.
Không để chậm trễ thêm giây phút nào, Hàn Cao Lãng vươn tay giữ chặt lấy cái ót của cô, trao cho cô một nụ hôn cuồng nhiệt và đắm say.
“Huhm…”
Từ thế chủ động chuyển sang bị động, Chu Tử Hạ không kịp điều chỉnh hô hấp của mình ngay lập tức đã bị anh cưỡng hôn lại, nhịp đập con tim trong lồng ngực cũng tăng lên.
Chu Tử Hạ cố gắng kháng cự, hai tay cuộn tròn đặt ở trước ngực của anh, ra sức đẩy ra xa nhưng không sao đẩy được.
Cô không thể nhẹ tay thêm được nữa, hai tay thay phiên nhau đấm mạnh vào cơ ngực rắn chắc của người đàn ông, đồng thờ cô rụt lưỡi của mình vào, đôi môi mím thật chặt để né tránh đi nụ hôn nồng mặn của anh.
“Ha… phù… ngạt thở chết em rồi!”
Hàn Cao Lãng cười trừ một cái, một tay ôm eo cô, tay còn lại giữ chặt lấy cằm cô, anh hiên ngang đưa lưỡi ra viền quanh khuôn môi của cô lần nữa.
“Mới sáng sớm em đã quyến rũ tôi, tôi sao có thể từ chối được? Hửm?”
“Tại anh ôm em chặt quá! Dùng lời đánh thức anh dậy lại sợ anh cáu kỉnh cho nên… Mà chẳng phải con trai các anh thích bạn gái mình chủ động hôn sao?”
“Ồ, đương nhiên là thích rồi!”
“Vậy sao không buông em ra! Hôm nay em còn có bài kiểm tra thể chất đó!”
Hàn Cao Lãng đặt ngón trỏ của mình lên đôi môi anh đào của cô, ngầm ám chỉ cô đừng lên tiếng.
“Chủ động hôn không phải là ngay lúc này. Em có biết hậu quả của việc quyến rũ đàn ông vào buổi sáng nó có cảm giác như nào không?”
Nói xong, Hàn Cao Lãng nhếch môi nở một nụ cười đầy háo sắc.
Nghe anh nói vậy, sắc mặt của Chu Tử Hạ ngay lập tức cứng đờ lại. Cô cảm thấy dưới bụng của mình có vật gì cưng cứng đang dán chặt vào, cộng thêm nụ cười đầy thú tính của anh khiến cho cô hoảng hốt vô cùng.
“Anh… không thể kiềm chế được sao?”
Chu Tử Hạ lúng túng, tay đưa lên che trước môi của anh, ngay không cho anh nói.
“Đến cảm xúc trong cơ thể tôi, tôi còn không điều khiển được, em có quyền gì để ngăn cấm?” Anh thơm vào lòng bàn tay của cô, nhìn cô với ánh mắt mị hoặc.
Độ nóng từ bờ môi truyền đến da thịt khiến cho Chu Tử Hạ run rẩy, cô ngay lập tức rụt tay lại, cố gắng thu mình thật gọn vào rồi tìm cách thoát ra khỏi vòng ôm của anh.
“Em… em muốn đi vệ sinh.”
Chu Tử Hạ nhanh chóng chuồn vào trong phòng tắm, khoá trái cửa lại, sống lưng vẫn truyền đến cảm giác hơi tê tê vì trận hoan lạc đêm qua, mệt mỏi dựa lưng vào vách tường mát lạnh.
“Anh ấy vẫn luôn như vậy!”
“Vẫn một mặt không chân thực đối với mình!”
“Lẽ nào, anh chỉ coi mình là bạn giường thôi sao?”
“Phải chăng cô gái đó đã biến mất cho nên anh ấy mới cần đến mình.”
Đang yên đang lành, bỗng nhiên Chu Tử Hạ nhớ đến người phụ nữ mà cô bắt gặp đi chung với Hàn Cao Lãng.
Có vẻ như người phụ nữ đã có việc đột xuất phải đi công tác xa chẳng? Sao gần tháng nay cô vẫn không vô tình bắt gặp cô gái ấy đi cùng với người đàn ông mình yêu?
Nghĩ như vậy, chẳng phải cô cho rằng Hàn Cao Lãng này có sở thích hai tay hai súng hay sao?
Người đàn ông này lưu manh hết sức.
Sau khi lần đầu tiên của cô bị anh cướp mất, cô đã nhận ra anh là một tên cầm thú đội lốt người, hoặc ngay cả khi mới hẹn hò với anh được một tháng, thậm chí đôi lần anh dở thói trêu chọc cô, tình cảm cô dành cho anh không bao giờ nhạt, vẫn sâu sắc mặn nồng.
Nhưng chỉ có điều… anh ấy diễn kịch rất chuyên nghiệp.
Chỉ vì yêu anh, cô không thể mạnh mẽ đối diện với anh để chất vấn chuyện quá khứ. Cô cắn răng nhẫn nhịn, nếu như bản thân mình không tìm cách buông bỏ được thứ tình cảm này, vậy thì hãy chờ đợi anh tự tay gạt bỏ thêm một lần nữa đi.
Có lẽ, sẽ rất nhanh thôi, cô sẽ nhận được sự phản bội của người đàn ông.
“Chu Tử Hạ, mày sẽ mạnh mẽ chứ?”
Chu Tử Hạ nhìn bản thân mình trong gương, trong lòng có chút khó chịu.
Nghĩ đến một ngày nào đó cô phải rời xa anh, cảm giác mất mát vô cùng.
Một tháng trước khi cô chủ động đề nghị chia tay, chính vì lý do này đã khiến tâm trí của cô bị hành hạ.
Có lẽ lần này, cô nhất định phải mạnh mẽ hơn.
Chu Tử Hạ cúi đầu xuống, mở vòi nước ra, tạt dòng nước mát lạnh vào mặt dường như đang đánh thức tỉnh chính mình.
“Xong chưa, mau xuống dưới nhà ăn cơm!”
Giọng nói của Hàn Cao Lãng từ phía bên ngoài vọng vào, Chu Tử Hạ giật mình, nhanh chóng lên tiếng đáp lại.
“Vâng ạ! Đợi em một chút!”
Nói rồi, cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó vội vã bước ra khỏi phòng tắm.
“Anh dùng đến phòng tắm không?”
“Phòng bên cạnh cũng có phòng tắm, tôi đã sang bên đó đánh răng rửa mặt rồi!”
Chu Tử Hạ ngơ ngác, hỏi lại: “Phòng bên cạnh? Phòng đó cũng có đầy đủ dụng cụ cá nhân sao?”
“Phòng của thằng em tôi! Tuần nó chỉ về đây ngủ có một buổi tối!”
“Ầu, không ngủ ở nhà thì ngủ ở đâu chứ?”
Chu Tử Hạ lẩm bẩm trong miệng, nhưng lời nói của cô vẫn lọt vào tai của anh.
“Bệnh viện tư nhân của nó không thiếu chỗ ngủ, em không nhất thiết phải quan tâm đến em trai tôi đâu! Trong đầu em nghĩ đến tôi là đủ rồi!”
“Éc, tai thính vậy?”
Hàn Cao Lãng chẳng bận tâm đến nghi ngờ của cô, anh trực tiếp bế bổng cô lên, mang cô xuống dưới nhà.
Chu Tử Hạ sợ mình bị ngã, ngay lập tức vòng tay ra đằng sau ôm lấy cổ của anh.
Hàn Cao Lãng có em trai sao?
Trước giờ anh chưa bao giờ nói với cô về gia đình của mình. Mãi đến khi mẹ cô gặp lại bạn học cũ, và cuộc gặp mặt éo le này cô mới biết bố mẹ anh là người như thế nào.
Nhưng còn vị em trai kia của anh, cô thật sự không có biết, trong nhà anh thậm chí còn không treo ảnh gia đình, đâm ra cô không biết mặt của em trai thần bí kia.