Tập đoàn IZ.
Trong văn phòng tổng tài tràn ngập khói thuốc lá nghi ngút, bầu không khí lúc này căng thẳng đến tột độ.
Người đàn ông nét mặt điển trai, mái tóc bạch kim, sống mũi cao dài điểm xuyết thêm đôi môi trái tim.
Toàn thân anh ta toát ra vẻ cao thượng, đạo mạn, cơ thể áp lực dựa ra phía sau thành ghế, đôi chân dài ẩn mình dưới lớp vải âu bắt chéo lại với nhau mà gác lên bàn làm việc.
Trên bàn làm việc xếp đầy những đống văn kiện, kèm theo đó một chai rượu vang bật nắp đã uống phân nửa.
Anh ta ung dung tự tại, ánh mắt nhìn vô hồn trong không trung, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc khăn tay màu hồng phấn, đưa lên mũi mà ngửi.
Hương thơm văng vẳng mùi hoa nhài vẫn phảng phấp trong chiếc khăn, càng ngửi người đàn ông càng nhớ đến bóng hình của một người phụ nữ.
Cộc…. cộc… cộc….
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, anh ta giữ nét mặt không một chút biểu cảm mà nhìn ra phía cửa phòng.
– Ảnh tổng, có người muốn gặp ngài.
Tiếng nói của trợ lý bên ngoài truyền đến bên tai, người đàn ông khẽ nhếch môi lên cười nhạt một cái.
Khỏi cần phải nói anh ta cũng biết người muốn gặp mình là ai.
Anh ta gạt tàn thuốc sang một bên, vươn tay lấy ly rượu vang đặt trên mặt bàn, đưa lên môi nhấp một ngụm thật lớn.
– Cho ông ta vào!
Cạch!
Lời của người đàn ông vừa dứt thì tay nắm cửa chuyển động xuống sau đó hé mở ra. Đằng sau cánh cửa gỗ mun lấy là thân hình thấp thỏm của một gã trung niên.
Ông ta vội vàng đi tới người đàn ông trong phòng, không bận tâm đến thể diện của mình mà quỳ gối trước mặt người kia.
– Ảnh tổng, tôi sai rồi, tôi sai rồi…
Người đàn ông cao ngạo ngồi gác chân lên mặt bàn ấy là Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc của tập đoàn IZ lớn thứ hai tại Bế Đoạ, Ảnh Cận Tử.
Tập đoàn IZ hùng mạnh là thế nhưng vẫn đứng sau tập đoàn Hàn Thị một hạng mục, dù có cố gắng bao nhiêu cũng không thể nào vươn lên làm trụ cột của thị trường.
Bao năm nay, hai tập đoàn này luôn cạnh tranh gay gắt trên thị trường, cổ phiếu WIN được đem ra đấu giá trên mọi phương tiện. Bao nhiêu cổ đông đều muốn đặt niềm tin, hợp tác cùng hai tập đoàn lớn này.
Nhưng chỉ vì tập đoàn IZ làm ăn không sòng phẳng, luôn luôn tìm ra những mưu kế hèn hạ mà giăng bẫy Hàn Thị, mục đích để cạnh tranh thị trường buôn bán, muốn sản phẩm của mình được bày bán, đầu tư trên toàn cầu.
Nhưng bao nhiêu mưu kế lập ra đều bị người đứng đầu Hàn Thị lật ngược ván bài. Bằng trí thông minh trời ban, nhãn quan chính trị nhạy bén cộng thêm sử dụng chiến thuật “thuật gió xuôi buồm”. Kết quả chỉ trong vòng chưa đầy hai tuần Hàn Thị đã lật ngược tình thế, phản đòn vào điểm yếu sản phẩm của đối phương, khiến cho IZ suýt rơi vào con đường phá.
Những lần cạnh tranh đầy giông tố, kinh tế bên IZ rơi vào khủng hoảng trầm trọng. Nhưng bằng một thế lực tâm linh nào đó, IZ đã dần khôi phục lại vị trí của mình trên thị trường. Nhưng bản tính chơi khăm đâu có bỏ được, năm lần bảy lượt đối đầu cạnh tranh với Hàn Thị.
Ảnh Cận Tử không thèm liếc nhìn Đình Mặc Thâm dù chỉ một cái, đưa một tay ra phía trợ lý đang đứng cạnh mình.
Trợ lý liền hiểu động tác của anh ta, đặt xấp tài liệu lên tay Ảnh Cận Tử.
– Hợp đồng hợp tác đợt này, ông định tính toán thế nào?
Mỗi một câu từ thốt ra khỏi cuống họng kia lại là một thanh âm rét buốt, khiến cho bầu không khí càng trở nên hiu quạnh. Đình Mặc Thâm kinh hãi liếc nhìn về phía khuôn mặt khó gần kia.
– Ảnh tổng, là lỗi của tôi! Là do tôi không chuẩn bị chu đáo cho nên mới…
Đình Mặc Thâm chưa kịp nói hết câu đã bị Ảnh Cận Tử chặn lại, anh ta gằn giọng.
– Lỗi tại ông?
Con ngươi đen ánh không một chút cảm xúc trừng về vẻ mặt vô tội của Định Mặc Thâm, một góc tập hồ sơ đã bị nhàu nát trong lòng bàn tay thanh mảnh của Ảnh Cận Tử.
– Ông nghĩ chỉ cần ông đến đây quỳ gối mở một câu xin lỗi là sẽ nhận được sự khoan hồng sao?
Nói xong anh ta nhấp một ngụm rượu, sau đó lại lớn tiếng với lão ta.
– Tha thế nào cho một kẻ thất hứa? Đêm qua ông dám cho tôi leo cây, làm tôi đợi suốt một đêm dài đằng đẵng mà không thấy đưa người đến.
Nói rồi Ảnh Cận Tử chạm miệng ly rượu vào vào mọng mắt của mình, ý muốn nói với ông ta rằng vì chờ đợi bữa đêm mà khiến cho đôi mắt của anh ta không khác gì gấu trúc.
– Đây chính là sản phẩm mà nhiệm vụ ông hoàn thành sao?
Nhìn đôi mắt nhợt nhạt của đối phương, Đình Mặc Thâm khẽ chửi thầm bản thân mình bất tài trong lòng.
Ông ta cứ tưởng chỉ cần lên kế hoạch gài bẫy con mồi, cử hai tên tay sai mà ông ta tin tưởng nhất đến mai phục. Cứ tưởng mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ cho nên ông ta ăn mừng quá sớm, nào ngờ đâu sáng sớm hôm nay Đình Mặc Thâm nhận được cuộc điện thoại từ đối tác nói muốn huỷ bỏ hợp đồng hợp tác.
Lúc ấy ông ta hoang mang tột độ, cho người liên lạc với hai tên tay sai kia nhưng tín hiệu không kết nối, tra ra thì mới biết hai người bọn họ đã bị Hàn Cao Lãng bắt giam, bị tra tấn không biết sống chết ra sao.
– Ảnh tổng, xin ngài cho tôi thêm một cơ hội. Lần này tôi nhất định sẽ đem người phụ nữ đó đến tận tay ngài.
Ánh mắt sâu thẳm không có tiêu cự mà nhìn đăm chiêu về phía người đàn ông đang quỳ gối dưới sàn nhà, Ảnh Cận Tử nhíu mày đầy thách thức.
– Cho thêm cơ hội?
Khuôn mặt của ông ta tràn đầy khắc khổ, miệng mếu máo, nếp nhăn xô lại với nhau. Lão ta không ngừng van lạy, cầu xin đối phương khoan hồng, cho lão ta thêm một cơ hội.
– Phải! Xin ngài cho tôi thêm một cơ hội! Lần này tôi nhất định hoàn thành điều kiện mà ngài đưa ra.
Ảnh Cận Tử không thèm đoái hoài lại đến lời van nài của lão ta, ánh mắt liếc nhìn biểu đồ mức giá cổ phiếu đang hiện trên màn hình laptop.
Truyện đề cử: Lục Đông Hoa! Tôi Yêu Em
Anh ta nhìn vào đó một hồi lâu, vừa hít một hơi thuốc vừa ngẫm nghĩ.
Suy cho cùng, bớt đi một cổ đông cũng không sao. Dù gì giữa hai người chưa từng ký hợp đồng hợp tác, nhiệm vụ giao cho bên B, bên B không hoàn thành đúng thời hạn.
Đình Mặc Thâm nét mặt lo lắng hiện rõ trên cơ mặt, làn da ngăm đen của hắn phủ một lớp mồ hôi, khoé môi không ngừng giật giật.
Thứ anh ta cần là cổ đông đầu tư vào tập đoàn mình, nhưng đối với kẻ chỉ biết ăn bám như ông ta thì có ích lời gì chứ?
Ảnh Cận Tử định cho ông ta một cơ hội để hai bên cùng hợp tác, nhưng trước khi đặt bút xuống ký, con dấu ấn được in đậm trên giấy trắng mực đen thì anh ta có một điều kiện. Chỉ cần ông ta đáp ứng điều kiện này thì xác xuất Đình Thị gia nhập vào IZ là rất cao.
Đó chính là giúp anh ta tìm một người phụ nữ mà hắn đã tìm kiếm suốt mấy ngày qua mà không có được thông tin xác chuẩn.
Khi nghe Đình Mặc Thâm nói người phụ nữ mà mình đang tìm kiếm lại là người phụ nữ của đối tác cạnh tránh, anh ta càng thêm phần hứng thú.
Chỉ có trời mới biết được tại sao hắn muốn người phụ nữ tên Chu Tử Hạ đến như vậy, tất cả chỉ vì hắn đã lỡ si mê nàng ngay từ lần đầu gặp mặt.
Năm ngày trước, hình ảnh của cô gái xinh đẹp thuần khiết đã vô tình lọt vào mắt xanh của hắn, khiến cho hắn u mê cô nàng không có lối thoát.
Nhưng càng hứng thú bao nhiêu thì kết quả nhận lại khiến anh ta hụt hẫng bấy nhiêu.
Kết quả bị cho leo cây cả đêm.
Bài test đơn giản như vậy không làm được thử hỏi sau này có làm nên đương sự lớn hay không? Tập đoàn có thêm một cổ đông chỉ biết ăn bám thì có tích sự gì cơ chứ, cho vào chỉ thêm gây phiền phức.
– Ông nghĩ mình có cơ hội?
Nghĩ lại càng khiến lửa giận trong người Ảnh Cận Tử phát hoả, anh ta không suy nghĩ gì thêm mà trực tiếp đứng dậy khỏi ghế, dứt khoát xé bản hợp đồng thành tám mảnh rồi vứt tung lên không trung.
– Rất tiếc công ty ông không đủ tiêu chí để hợp tác với tôi.