NGƯỜI YÊU CŨ LÀ TÊN CẦM THÚ (26).
Lời nói chưa kịp trọn vẹn thì chuông điện thoại vang lên, làm gián đoạn lời nói của Chu Tử Hạ.
Hàn Cao Lãng quay đầu lại về phía bên cạnh tủ, dòng chữ trên màn hình đênn thoại đập vào mắt anh.
Chậc, lại đến giờ làm phiền rồi. Hàn Cao Lãng than thâm một tiếng, anh không thể để chậm trễ dù chỉ là một giây. Ngay lập tức anh rút lui ra khỏi cơ thể của Chu Tử Hạ, đến bên cạnh thành giường, vươn tay với lấy điện thoại đang đổ chuông không dứt.
Điện thoại vừa chuyển sang chế độ chấp nhận cuộc gọi, đã kết nối thành công thì đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói của người phụ nữ.
[ Nghịch tử, đêm qua đi trêu ông ghẹo bướm ở đâu mà không về nhà? Chuẩn bị mang roi về đây nằm giữa nhà đi! ]
Giọng nói tức giận của người phui nữ trung nên trong đầu dây vang vọng đến bên tai của Chu Tử Hạ, khiến cho cô giật mình tỉnh khỏi giấc mộng nhục dục bao phủ.
Mẹ… mẹ… là mẹ của Hàn Cao Lãng ư?
Nghe lời nói này chắc hẳn là không vui vẻ gì, lẽ nào vì anh ở qua đêm với cô nên bị mẹ hiểu lầm là đi ăn chơi sa đoạ sao?
Hàn Cao Lãng thấp giọng, dùng lời nói vô tội để làm mát đi cơn bực tức của mẹ mình.
“Mẹ à, con có việc nên đã ở lại biệt thự riêng.”
Đâu để cho Hàn Cao Lãng thuyết minh, ngay lập tức anh đã bị mẹ mình cướp thoại.
[ Ăn nói hàm hồ! Hôm qua mẹ đến đâu có thấy con ở đó. Trợ lý Tôn nói con đến khách sạn của với một người phụ nữ. Mau thành thật khai mau, người đó là ai? ]
Hàn Cao Lãng bất lực mà thở dài.
Thân hình rắn chắc, làn da màu cổ đồng làm tôn lên những cơ bắp cuồn cuộn, cơ thể không một mảnh vải che chắn đang ngồi gọi trên giường để mà thuyết trình với người mẹ đại nhân của mình.
Đối với Hàn Cao Lãng, anh có nhược điểm vô cùng kì dị, đó chính là sợ mẹ. Anh rất sợ mẹ, từ khi bước ngồi vào chiếc ghế tổng tài mà ba anh đã để lại, anh vẫn chưa bao giờ thoát khỏi ánh mắt sắc bén của mẹ mình.
Mọi việc anh làn đều phải để ý ánh mắt của mẹ, nếu như mà không làm theo là coi như cuộc sống về sau luôn đau đầu với những lời nói than phiền, nhai đi nhai lại không biết chán của người mẹ.
Từ trước đến giờ Hàn Cao Lãng sợ nhất một câu nói của mẹ: “Bao giờ kiếm cho mẹ một nàng dâu?”
[ Con đang thở dài với mẹ đó hả? Mẹ làm gì khiến cho con phải than phiền sao? ]
Hàn Cao Lãng ôm đầu mà than khổ, không biết bản thân minh nên khóc hay nên cười để lấy lòng mẹ.
“Mẹ, mẹ tin vào những lời nói của tên đó nói sao?”
Đầu dây bên kia lập tức vọng lại.
[ Đó là trợ lý do chính tay mẹ rèn giũa để trợ giúp con, lấy lý do gì mà không tin những thông tin mà anh ta có được. Nói nhanh, con đi cùng với cô gái nào? ]
Ở đầu giây bên kia, Hàn phu nhân đang thưởng thức bữa ăn sáng, nét mặt của bà lộ rõ vẻ vui mừng khi nghe tin con trai mình chịu tiếp xúc gần với nữ giới.
Bởi vì sau khi trưởng thành, Hàn Phu nhân ít thấy khi con trai mình hẹn hò cùng với nữ giới, nhiều khi bà còn hiểu nhầm mình sinh ra một thằng gay.
Đã có lần Hàn phu nhân còn bỏ ra một số tiền khá lớn, thuê những cô người mẫu có thân hình bốc lửa, vòng nào ra vòng đấy, gương mặt xinh xắn như viên ngọc quý để về quyến rũ thằng anh cứng đầu này.
Nhưng những lần đó kết quả chỉ nhận lại là con số không, bao nhiêu cô người mẫu được bà thuê đến đều bất lực chịu đầu hàng, lắc đầu ngán ngẩm ra về với nét mặt bực bội.
Họ bực không phải vì bản thân mình mà họ bực vì có cố gắng bao nhiêu sức, có cơ thể đường cong đến đâu cũng không thể thuần phục được con sói lạnh lùng này.
Hàn phu nhân sau bảy bảy bốn chín lần dùng chiêu thức để giúp con trai mình cảm nhận được mùi vị nữ giới, nhưng tất cả đầu vụn vỡ, nhận lại chỉ là một con số không. Sau cùng bất lực, bà mới nhận ra con trai mình không thích tiếp xúc với nữ giới ngược lại luôn đi cùng nam giới.
Bà chán nản mà ngậm ngùi chấp nhận con trai mình có sở thích khác lạ ấy. Hàn gia bao đời này toàn là nam thanh nữ lịch, nhưng đến đời này nhận nam giới về làm con dâu cũng chẳng làm sao. Cơ mà bà lại khônh biết khẩu vị của con trai mình, tìm ra bao nhiêu người đàn ông có cùng hưởng giới tính như anh về để cho anh chọn, nhưng sau cùng và lại lắc đầu buông tay.
Nếu như con trưởng không làm việc duy trì nòi giống thì có thể để con trai thứ cũng được. Để thằng em trai thay anh kế thừa dòng họ, còn thằng anh thì mặc cho muốn lấy ai thì lấy.
Nhưng đêm qua khi bà đến thăm con trai mình như mọi khi, đợi anh đã quá mười giờ đêm thì chưa thấy anh thò mặt về nhà.
Trong lòng dấy lên vẻ bất an, bà liền hỏi trợ lý thì mới biết rằng con trai mình đã đến khách sạn.
Hàn phu nhân lúc đó còn đứng hình mất vài giây, cứ ngỡ tai mình do vấn đề tuổi tác mà nghe nhầm, liền gặng hỏi lại trợ lý.
“Trợ lý Tôn, cậu nói thật cứ? Lãng nhà ta đã đến khách sạn? Đi cùng với ai?”
Trợ lý Tôn lúc này đang đứng trong tư thế kính cẩn, thân trên hơi gập về phía trước.
“Thưa phu nhân, thiếu gia nói có việc cần phải giải quyết. Theo như những gì mà bà yêu cầu, tôi đã theo dõi mọi hành động của thiếu gia, biết được thiếu gia vào phòng 303, tầng số bảy tại khách sạn Dạ Kình.”
Hàn phu nhân đứng ngồi không yên, lúc thì đứng dậy lúc thì gồi xuống ghế sofa, trong lòng dấy lên cơn hy vọng.
“Ai, vấn đề ta cần hỏi là con trai ta đi với ai!”
“Dạ… là cùng với một người phụ nữ!”
Trợ lý Tôn vừa nói dứt lời thì Hàn phu nhân đã cười lớn, tiếng cười đó thể hiện cho sự vui mừng khôn siết đến tột độ.
“Mẹ à, con đang bận, lát về thưa chuyện với mẹ sau.”
Hàn Cao Lãng đang định bắt mắt thì bị mẹ mình ngăn chặn.
[ Này này, cấm được ngắt máy. ]
[ Bao giờ con định kiếm cho mẹ một nàng dây đây?]
Hàn Cao Lãng dat day hai bên thái dương, nói: “Mẹ có thể đề cập đến vấn đề khác được không? Cây hỏi của mẹ tính ám ảnh con đến bao giờ vậy?”
Đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói ấy cùng với tiếng đóng sầm cửa xe.
[ Nếu con không kiếm được thì để mẹ kiếm vợ hộ con. Nhà có hai thằng con trai đã qua tuổi hai lăm mà chẳng có thằng nào chịu kiếm cho mẹ nàng dây, cho mẹ được ẵm cháu.]
Hàn Cao Lãng cau mày mà nói: “Con không mượn! Chuyện lấy vợ là việc của con, mẹ không cần phải nhúng tay vào.”
Đáp lại lời nói của anh chỉ là một âm thanh ngắt kết nối. Hàn Cao Lãng giận giữ quăng điện thoại về vị trí cũ, đưa ánh mắt giận dữ nhìn về phía Chu Tử Hạ đang cuộn tròn trong chăn.
“A… anh… anh tính làm gì?”
…
Hàn phu nhân ngồi lên chiếc xe sang trọng, tay cất đi chiếc điện thoại trong chiếc túi xách hàng hiệu, trên người mặc bộ sườn xám màu tối, trên ngực có thêu tay một đoá hoa hồng liễu. Gương mặt trạc tuổi trung niên của bà ẩn náu dưới chiếc mũ van đen, che đi vẻ đẹp vốn có của mình.
“Đến khách sạn Dạ Kình!”
Tài xế lái xe nhận lệnh từ phía bà, ngay lập tức chuyển động vô lăng xe, bánh xe từ từ lăn tròn trên mặt đường cao tốc.
Hàn phu nhân kiếc nhìn cảnh cảnh vật ngoài đường đang chạy vụt đi trong tầm mắt của mình, trong lòng bà mừng thầm.
“Để xem lần này con giấu cô gái đó kĩ đến mức nào, bằng mọi giá mẹ sẽ gặp được con dâu tương lai của mình.”
Nói thầm trong cuống họng, Hàn phu nhân mỉm cười. Tài xế thi thoảng liếc nhìn nét mặt khác thường của bà qua gương chiếu hậu.
#Ngạn.
Bão 5/5.
Cả nhà nghĩ sao về mẹ của na9?