Cô khéo năn nỉ mẹ mình, nhưng nhận lại chỉ là một cái hừ lạnh đầy phũ phàng.
Lâm Ỷ Phi suốt từ đầu đến cuối không nói gì. Bà im lặng mà đánh giá vẻ đẹp của người con gái trước mặt mình.
Dáng người cực chuẩn, có nước da trắng hồng, đôi bàn tay búp măng đẹp đẽ, móng tay để hơi tốt một tí nhưng được cắt dũa gọn gàng.
Càng nhìn cô gái ánh mắt bà càng ánh lên tia phức tạp.
Ước gì cô gái này là con dâu của mình.
Trong lòng của Lâm Ỷ Phi không ngừng đánh giá về cô gái, ánh mắt tỏ vẻ ra sự khao khát muốn có được.
Bỗng nhiên hai mắt của bà sáng lên, chẳng phải cô gái này là con gái của bạn học cũ của bà sao?
“Y Na, con gái của bà thật đẹp.”
“Nó thật là giống bạn, từ làn da đến ánh mắt, kể cả mái tóc nữa! Bao nhiên gen đẹp của mẹ đều di truyền sang con hết.”
Đường Y Na vẫn còn bực bội trong lòng, cố kiềm chế lại mà nở một nụ cười.
“Cảm ơn bà đã khen.”
Lâm Ỷ Phi chống tay dưới cằm, nói: “Y Na, còn nhớ lời nói chúng ta từng đề cập đến không?”
Đường Y Na ngẩn người ra suy nghĩ, dường như bà đã quên một điều gì đó quan trọng.
Thấy bạn học không nhớ đến một chuyện quan trong năm xưa, Lâm Ỷ tốt bụng nhắc lại.
“Đúng là não cá vàng mà! Năm xưa cậu từng nói, sau này cậu nhất định sẽ trở thành thông gia với mình mà.”
Nói đến đây, Đường Y Na mới vỡ lẽ. Bà khẽ à lên một tiếng, sau đó che miệng cười lớn.
“Haha, bà thật là khéo đùa! Lời nói đó tôi chỉ qua là nói đùa vui thôi, vậy mà bà tin là thật.”
Đường Y Na biết ngày đó bạn học nói đùa, nhưng do hoàn cảnh éo buộc, hai thằng con trai của mình có hối thúc thế nào cũng không chịu lấy vợ. Bà muốn ra tay thay con tìm đối tượng xem mắt, nhưng không biết con trai mình hợp kiểu mẫu người lý tưởng nào.
Gặp một cô gái xinh đẹp có nhan sắc trời ban này, tội gì mà không nhanh chốt đơn, nhỡ đâu không nhanh nhảu thì có người hốt mất thì phải làm sao?
Đường Y Na bày ra vẻ mặt buồn bã, đưa ly cà phê lên miệng khẽ nhấp môi.
“Cũng chỉ vì lời nói đùa đó mà mình bảo con trai mình chờ đợi gần hai mươi chín năm qua.”
“Cái gì? Cậu coi lời tôi nói là thật sao?”
“Mình là bạn thân mà, tại sao lại không tin tưởng chứ?”
“Tiểu Phi à, tôi xin lỗi bà nha!”
Lâm Ỷ Phi nhất quyết không nhận lời xin lỗi từ đối phương, nhanh gọn lẹ hốt được nàng dây trời ban này.
“Tôi không nhận lời xin lỗi của cậu! Con trai mình chờ đợi gần hai mươi chín năm qua rồi. Nó chờ thêm nữa là bị ế về già sẽ không có ai lấy.”
Chu Tử Hạ đâu có đồng ý. Cô là hoa đã có chủ. Chẳng qua cô không ngờ bạn học cũ của mẹ mình lại nhiệt tình đến như vậy.
“Nhưng mà thưa bác, cháu…”
Không để cho Chu Tử Hạ nói hết câu, Đường Y Na quay sang ngắt lời của cô.
“Nếu như cậu ưng con gái của tôi, vậy thì tôi đồng ý!”
“Mẹ à!”
Chu Tử Hạ không tin mẹ mình sẽ đồng ý. Cô nhìn về phía mẹ mình nhưng chỉ nhận một cái lườm cảnh cáo.
Cô không có cách nào để từ chối thẳng chừng. Có lẽ cô phải chờ đến khi đi xem mắt với con trai của người phụ nữ kia, kiếm đại lý do không hợp nhau để buổi gặp mặt không diễn ra suôn sẻ.
“Tôi rất ưng! Ưng luôn từ lần đầu gặp luôn! Con dâu, lại đây mẹ có quà tặng cho con.”
“Hả?”
Chu Tử Hạ ngơ ngác, tại sao sự việc lại tiến triển đến mức độ nhanh đến như vậy chứ? Khiến cho cô không chịu trở tay để từ chối.
Lâm Ỷ Phi vui mừng, vội vã nắm lấy cổ tay của nàng dâu tương lai để cô ngồi cạnh mình.
Từ trong túi xách lấy ra một chiếc hộp hình vuông, bên ngoài bọc một lớp nhung màu xám mịn màng.
Trong đó đựng một chiếc vòng ngọc làm từ thạch anh tím, còn có hoa văn điêu khắc một cách tỉ mỉ, đẹp đẽ.
“Đây là quà gặp mặt. Mẹ không biết phải tặng gì cho con nên lấy chiếc vòng tay tự mẹ thiết kế ra để làm của hồi môi cho con dâu.”
Một luồng mát lạnh dán lên da thịt mềm mại của cô, chiếc vòng ngọc nằm vừa vặn trong cổ tay của cô.
“Không ngờ nó lại vừa vặn với con. Đây chính là ý trời tặng cho mẹ một nàng dâu xinh đẹp như con.”
Chu Tử Hạ cười khổ một cái, nhưng vì giữ thể diện cho mẹ mình mà cô cúi đầu cảm ơn.
“Hạ Hạ, balo con đâu! Mang ra đây chuẩn bị theo mẹ về khu chung cư.”
“Mẹ, mẹ đừng bắt con nghỉ mà.”
“Xin nghỉ một hôm nay, về nhà ôn thi. Chẳng phải mai con có một tiết kiểm tra định kì sao?”
Chu Tử Hạ khẽ vâng một tiếng, bất đắc dĩ nghe theo lời mẹ mà đến phòng để đồ, lấy balo của mình.
Sau khi xin ông chủ nghỉ phép một buổi, Chu Tử Hạ mặt mày ủ rũ tiến lại phía mẹ mình, định ngồi bên cạnh mẹ thì bị Lâm Ỷ Phi gọi ngồi cạnh bà.
Hết cách cô chỉ làm theo, trong lòng không ngừng sao trời đối xử thậm tệ với cô như vậy!
Sau khi nói bóng nói gió về con trai của mình, bỗng nhiên Lâm Ỷ Phi ghé vào tai Chu Tử Hạ nói thầm một câu.
“Chồng tương lai của con thể lực nó yếu. Trước khi ra mắt mẹ nghĩ con nên chuẩn bị trước một món quà. Vừa hay mẹ có mua dư ra vài phần quà, nó là thuốc bổ ấy mà, hay con lấy về tặng nó.”
Chu Tử Hạ nhíu mày, tại sao người mẹ này lại có thể đem điểm yếu của con trai mình ra khoe mẽ với con dâu tương lai cơ chứ? Nhỡ đâu người ta chạy mất dép thì sao?
Cô khó xử, ấp a ấp úng không nói lên lời.
“Dạ… dạ con…”
Lâm Ỷ Phi khẽ nhéo má cô một cái, nói:
“Con bé này, có gì phải ngại chứ. Cứ lấy thuốc bổ mẹ mua dư vài phần mang tặng quà cho chồng sắp cưới của con cũng được mà.”
Chu Tử Hạ không được tự nhiên khi thấy Lâm Ỷ Phi quá nhiệt tình. Cô ngại ngùng muốn từ chối nhưng lại bị mẹ cô ngăn lại.
“Nếu như mẹ chồng đã nhiệt tình như vậy, sao con lại nhất quyết từ chối như vậy?”
“Con, con…”
“Không nhiều lời, nhận cho mẹ chồng vui!”
Chu Tử Hạ không dám làm trái lời, gật đầu đồng ý.
“Mẹ muốn đi toilet. Con dẫn mẹ đi nhé!”
Bỗng nhiên Đường Y Na cảm thấy khó chịu trong người, muốn đi toilet.
Chu Tử Hạ đỡ mẹ mình dậy, sau đó dẫn bà đến toilet.
Nhân lúc hai người không chú ý đến, Lâm Ỷ Phi liếc ngang ngó dọc. Thấy không có người để mắt đến, và thần thần bí bí lấy món đồ từ trong túi giấy ra, để vào trong balo của Chu Tử Hạ.
Sau khi hai người trở lại, Lâm Ỷ Phi lấy đại một lý do rời đi trước.
“Hạ Hạ, mẹ có việc bận. Mai mẹ sẽ tới đón con sớm. Chuẩn bị tinh thần đi nhé.”
Lâm Ỷ Phi vừa rời khỏi, Chu Tử Hạ hậm hực với mẹ mình.
“Mẹ thật quá đáng! Rõ ràng biết con có người yêu rồi mà!”
Đường Y Na khẽ dí trán cô một cái, mắng cô là một đứa trẻ ngốc.
“Mẹ không ưng gì thằng đấy hết! Nó hơn mày mười tuổi.”
Chu Tử Hạ bất mãn nói lại: “Chẳng phải con trai của bạn mẹ cũng hơn con gần mười một tuổi sao?”
“Riêng con trai của bạn mẹ thì khác! Dù sao cũng là lời nói đùa năm xưa nên mới như vậy.”
Đường Y Na thở dài một cái, đúng là tuổi trẻ có những giây phút bồng bột. Không chịu suy nghĩ kĩ trước khi hành động.
“Mẹ thấy đấy, suốt từ đầu đến cuối bác đó chỉ biết nói hươu nói vượn, có cho con biết danh tính của con trai mình đâu. Con làm sao mà đi xem mắt được.”
Đường Y Na lại tặng cho con mình một cái cùng rõ đau vào trán.
“Chẳng phải người ta nói rằng đi xem mắt sẽ tự tìm hiểu về nhau sao? Mày có gì phải vội?”
Chu Tử Hạ khẽ trề môi, nói: “Thì con chỉ hơi tò mò thôi.”
“Đi về! Cùng mẹ chuẩn bị đồ để mai đi xem mắt.”
“Nhưng mai con phải đi học mà!”
“Chiều mai chẳng phải được nghỉ sao?”
“Sao mẹ biết vậy?”
“Tao đẻ ra mày sao tao không biết!”