“Vợ à, em thử nghĩ thằng Lãng nhà ta có ưng con bé này không?”1
“Không ưng bắt phải ưng!”
“Nhưng mà quyền lấy vợ của con, mình đừng nên xen vào!”
“Tôi sắp sửa cỏng queo đến nơi rồi, không tự chủ thì bao giờ mới có cháu để bế!”
“Hay là cứ khư khư cho con mình vài năm, rồi từ từ mình sẽ có cháu để ẵm!”
“Nếu ông muốn nói hộ cho nó, đêm nay ra đường ngủ!”
Biết mình không thể nói giúp cho con được, Hàn Cao Tiệp không dám bật lại nóc nhà cao ba mét bẻ đôi này, đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại, giữ im lặng một cách tuyệt đối.
Nhưng giữ im lặng chưa quá mười giây, Hàn Cao Tiệp lại quay sang nhìn vợ mình, bàn tay cố kiềm chế sự run rẩy, khẽ khéo áo của Lâm Ỷ Phi.
“Cái gì? Muốn nói gì thì cứ nói! Bà đây không có cấm!” Lâm Ỷ Phi hơi gằn giọng.
“Vấn đề ở đây là con bé kia có đồng ý yêu một người mà nó chưa từng quen biết, chưa từng hẹn hò hay không?”
Bầu không khí lúc này rơi vào trạng thái im lặng. Im lặng đến nỗi con người ta có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập gấp gáp trong lồng ngực của người đàn ông trụ cột trong gia đình.
“Cho dù mình muốn có con dâu, nhưng vẫn phụ thuộc vào cảm xúc của con bé nữa.”
Ngay từ đầu gặp mặt Chu Tử Hạ, ông có thể nhìn ra nét mặt không thoả mái của cô. Hàn Cao Tiệp như ngầm đoán ra được, cô gái này đích thực bị mẹ mình ép đi xem mắt. Bảo sao Lâm Ỷ Phi nói hết lời tốt, cố gắng tạo hình tượng người mẹ chồng lý tưởng và tốt đẹp trong mắt con dâu tương lai nhưng vẫn không làm cho cô gái có thiện cảm. Trên khuôn mặt xinh gái như đoá hoa hồng ấy lúc nào cũng chưng nét khó xử, miễn cưỡng làm theo.
“Em không nhìn ra nét mặt không mấy thoả mái của con bé sao? Giả thiết được đặt ra, nếu như buổi xem mắt này bị thất bại, con bé không chịu mở lòng với thằng Lãng nhà mình thì khi đó em có hối tiếc hay không?”
“Ông nghĩ quá xa rồi đó!”
Lâm Ỷ Phi cũng cảm thấy lời nói của chồng mình có lý. Ngay từ ban đầu bà không quan tâm đến cảm xúc của cô gái, cứ hấp tấp muốn ràng buộc cô, muốn cô phải lấy con trai của mình mặc cho cô nhiều lần khéo từ chối.
Lâm Ỷ Phi cũng có chút lo lắng cho tương lai sau này của hai người con trai, vì sự nghiệp đầy thăng hoa nên không có một lần nào nghỉ ngơi vài ngày để đi ngao du, hưởng thụ những khoảnh khắc mới lạ của cuộc sống. Ngày ngày vùi mặt vào hàng đống công việc, tối đến khi tan giờ làm, về đến nhà chỉ kịp ăn chút thức ăn, sau đó tắm rửa rồi hoàn thành nốt dữ liệu công việc, đến nửa đêm mới tắt máy đi ngủ.
Đến sáng ngày hôm sau thì thức dậy sớm, sau đó thay quần áo xuống nhà ăn vài món đơn giản để lót bụng, rồi vội vã đến công ty để tiếp tục công việc.
Ngay tháng trôi qua, công việc đó cứ lặp đi lặp lại hệt như một trình tự. Lâm Ỷ Phi thấy con trai mình sắp sửa hết độ tuổi thanh xuân rồi mà vẫn chưa yêu đương một ai, thậm chí đi cùng với người phụ nữ bà cũng không bắt gặp. Sợ hai thằng con mình vì làm việc nhiệt huyết quá đâm ra ế tới già nên bà càng thêm lo, vậy nên vài năm qua bà luôn thúc giục cả hai phải lấy vợ, nhưng kết quả chẳng có thằng nào chịu nghe lời bà.
Bất đắc dĩ, Lâm Ỷ Phi mới nhúng tay vào, đích thân đi tìm con dâu mà không cần sự nhất chí của hai người con, mặc cho người chồng đứng ra ngăn cản bao lần, bà vẫn nhất quyết đi tìm vợ cho con trai trưởng bằng được.
Mà khổ nỗi, Lâm Ỷ Phi lại không biết con trai trưởng thích phong cách nào của phụ nữ. May thay bà lại gặp lại bạn học cũ năm xưa, với lại con gái của bạn học lại quá xinh xắn đáng yêu, chỉ nhìn thôi cũng khiến Lâm Ỷ Phi rung động, muốn bẻ cong giới tính của bà.
Vậy là có một người lọt vào mắt xanh của vị phu nhân giàu có, tội gì mà không vội chốt đơn. Nếu mà chậm trễ khéo có khi có người đến trước hốt mất là công sức của Lâm Ỷ Phi đi toi.
“Ông già này… ông quá nhạy cảm rồi đó!”
Lâm Ỷ Phi sau khi kết thúc hồi tưởng, quay sang tặng cho chồng mình một cái củng thật đau như muốn lõm cái trán.
“Tôi đã ưng ai thì người đó đừng hòng thoát khỏi móng vuốt sắc nhọn này của tôi.”
Hàn Cao Tiệp có một dự cảm không lành. Ông đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng, nhìn dáng vẻ tràn đầy sự hiếu chiến của vợ mà không khỏi rùng mình vài cái.
Phụ nữ khi nổi tính chiếm hữu trông thật đáng sợ.
Hàn Cao Tiệp nuốt nước bọt, lấy hết dũng khí trong người mà hỏi nóc nhà.
“Vợ à, em định giở trò gì?”
Ánh mắt sáng rực của Lâm Ỷ Phi liếc xéo Hàn Cao Tiệp một cái, đôi môi mỏng tô màu son đỏ nâu khẽ nhếch lên để lộ nụ cười đầy nham hiểm.
“Ông già, ông nghĩ tôi là người đê tiện như ông đang nghĩ ư?”
Hàn Cao Tiệp sợ hãi dịch mông về phía sau, hoàn toàn bị nép vế bởi ánh mắt sắc bén của nóc nhà.
“Đâu có! Tự nhiên trực giác của anh nó mách bảo, rằng em sẽ làm cái gì đó không mấy tốt đẹp.”
“Ồ, ông xã yêu quý của em! Trực giác của anh thật nhạy bén!” Lâm Ỷ Phi sấn lại gần ông, đập tay lên bả vai đang run rẩy của Hàn Cao Tiệp, tiếp tục nói: “Không sai! Em đang lên kế hoạch cho tối nay!”
“Em… em tính làm gì với con gái người ta?”
“Biến con gái người ta thành con dâu của mình!”
“Bằng cách nào?” Hàn Cao Tiệp nhướn mày mà hỏi lại.
Chỉ thấy Lâm Ỷ Phi nở một nụ cười đầy đen tối, sau đó khoanh tay trước ngực tỏ vẻ cao ngạo.
“Sau đêm nay ông sẽ biết! Đồ nghề tôi chuẩn bị hết rồi.”1
“Thật đáng sợ!”
Hàn Cao Tiệp khẽ nói thầm, lần này thật sự không có cách nào để ngăn cản nóc nhà rồi, chỉ biết thầm cầu nguyện thằng con trai trưởng thoát khỏi kiếp nạn này.
“Con trai à, con đừng trách bố! Bố cố hết sức rồi nhưng mẹ con mạnh quá, bố đấu lại không có nổi! Chúc con may mắn!”
Hàn Cao Tiệp lẩm bẩm trong miệng, tay lén lút chắp lại mà cầu khấn.
“Này ông già, đang làm gì đó?”
Thấy vợ phát hiện, Hàn Cao Tiệp ngay lập tức ngồi thẳng người lên, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán.
“Đâu có! Anh đang nhẩm thuộc bảng cửu chương! Không biết dạo gần đây do trời đổi gió hay sao mà trí nhớ anh quên gần hết phép tính cộng trừ nhân chia.”1
Lâm Ỷ Phi đâu tin lời chồng mình, ngay lập tức túm lấy hai bên cổ áo của ông, ánh mắt tràn đầy sự đe doạ mà nhìn chằm chằm vào vẻ mặt thất thần của Hàn Cao Tiệp.
“Tôi đã lên kế hoạch rồi! Ông mà dám động tay chân vào phá hỏng kế hoạch của tôi thì chết với tôi!”
Lâm Ỷ Phi vừa cảnh cáo chồng mình xong cũng là lúc Hàn Cao Lãng uể oải xuất hiện ở hiên nhà.
“Nó là thằng Lãng hay thằng Lãnh vậy?”
Hàn Cao Tiệp không nhận ra người đang tiến vào là thằng con trai thưởng hay thằng con trai thứ. Bởi vì nhìn từ xa dáng dấp thằng nào cũng giống nhau hết, chỉ có khi đến gần mới có thể phân biệt ra thằng nào với thằng nào.
“Đi cắt kính đi! Đây là thằng Lãng!”
“Già rồi nên mắt giảm thị lực!” Hàn Cao Tiệp cười trừ một cái.
Lâm Ỷ Phu chỉ thoáng nhìn qua cũng có thể biết người vừa đến là ai.
Khoé mắt bên trái có một nốt ruồi chu sa, người đó đích thị là Hàn Cao Lãng, con trai trưởng nhà họ Hàn.
Hàn Cao Lãng vừa bước vào trong phòng khách ngay lập tức anh bị thu hút bởi mùi thức ăn thơm ngào ngạt. Trong đó anh còn ngửi thấy một mùi thơm của hành, nguyên liệu không thể thiếu trong món cơm chiên cuộn trứng.
Song, Hàn Cao Lãng vẫn giữ nét mạnh lạnh lùng, bước đến trước mặt chào hỏi bố mẹ.
“Cũng chịu vác mặt về sao? Đi rửa tay đi rồi ra dùng cơm.”
Hàn Cao Lãng không dám trái lệnh. Anh để gọn cặp sách của mình vào một chỗ nào đó gọn gàng, sau đó cởi áo vest ra, đi đến phòng tắm.
Thấy cửa phòng tắm dưới nhà đóng kín, Hàn Cao Lãng định đi lên tầng trên. Nhưng ngay lúc này, cửa phòng đột ngột mở ra, thân ảnh của người con gái quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, không một ai nói lên điều gì.1
Chu Tử Hạ ngạc nhiên nhìn người đàn ông ngay trước mắt, đứng hình mất vài giây.
“Ơ… anh…”
Tại sao Hàn Cao Lãng có mặt ở đây cơ chứ? Lẽ nào anh phát hiện cô lén lút đi xem mắt nên anh tìm đến tận đây để mang cô về sao?
Bão 4/5. Like và comment đi mọi người ơi.