Chu Tử Hạ đứng hình mất mười giây, đang khóc mà bỗng dưng nấc cục mà ngừng lại, sững sờ nhìn anh chốc lát.
Anh ta nói cái gì cơ?
Hai bên tai Chu Tử Hạ ù ù như cối xay gió, câu nói vừa nãy lọt từ tai này sang tai khác rồi biến dạng trong không trung. Cô hoàn toàn ù tai không nghe rõ lời anh vừa nói gì.
Cô mặt nghệt mà đứng hình ngay tại chỗ, khoé môi khẽ giật vài cái.
– Anh… anh nói cái gì?
Phải mất một phút sau Chu Tử Hạ mới lấy lại được tinh thần, mạnh dạn hỏi anh thêm một lần nữa.
– Chu Tử Hạ, em hãy nghe đây: Tôi, Hàn Cao Lãng! Vẫn còn đang độc thân.
– Anh đang nói dối!
Chu Tử Hạ không tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy. Cô lắc đầu mà bác bỏ những câu nói đó, tâm trạng trở nên phức tạp.
Nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của anh, Chu Tử Hạ thấy lòng mình như được lấp đầy một thứ tình cảm vô hình nào đó.
Cô hồi hộp, mong chờ phản ứng tiếp theo của anh.
Không nằm ngoài dự đoán, Hàn Cao Lãng mở miệng nói với cô.
– Tôi cho phép em yêu đương với tôi!
Phụt!
Chu Tử Hạ phút chốc bị nghẹn hô hấp, cổ họng cứng lại.
– Anh…. đang nghiêm túc chứ?
Cô thầm nghĩ, có phải anh đang tỏ tình với cô thêm lần nữa không?
Có phải ý của anh là muốn quay lại với cô?
Sự việc này đến quá nhanh so với cô tưởng tượng, mà trước đó cô chưa từng nghĩ tới rằng một ngày nào đó anh với cô quay lại.
– Em còn yêu tôi không?
Hàn Cao Lãng vươn tay, đùa nghịch lọn tóc mai của cô.
Chu Tử Hạ bị ánh mắt si mê của người đàn ông làm cho thôi miên, cô ngốc nghếch không cần nghĩ suy gì nhiều mà trả lời.
– Còn! Chưa bao giờ em hết yêu anh! Anh là người đầu tiên khiến cho em rung động nhưng cũng chính là anh khiến cho em cảm thấy đau lòng.
Nhớ lại những tháng ngày không có anh bên cạnh, ngày ngày đêm đêm cô nhớ về những kỉ niệm anh và cô ngọt ngào bên nhau. Khoảnh khắc ấy như một thước phim slow motion tái hiện lại trong tâm trí cô, càng nhớ khiến cho lòng cô hiu quạnh lại.
– Anh có còn yêu em không?
Chu Tử Hạ hỏi ngược lại anh.
Anh cũng mỉm cười, không cần suy nghĩ mà trả lời ngay.
– Tôi chưa từng hết yêu em!
– Nhưng chính anh là người đã khiến cho trái tim em bị tổn thương.
Hàn Cao Lãng dang tay ra ôm lấy cô gái vào lòng, hôn lên mái tóc hơi rối của cô.
– Ý em là hơn hai tháng trước?
Cô khẽ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào hõm vai anh, thấy anh chịu hỏi đến nguyên nhân của hai tháng trước. Trong lòng cô bỗng chốc vụt sáng, vui mừng vì anh cũng chịu nhắc đến.
– Hai tháng trước, khi ấy em chưa thi tốt nghiệp. Chính mắt em nhìn thấy anh đi cùng với người phụ nữ khác.
– Em tự nhủ lúc ấy bản thân mình nhìn nhầm, nhưng không, nó là sự thật!
– Em cứ tưởng anh đã thay lòng đổi dạ, không kiềm chế được bản tính của mình nên mới lén lút vụng trộm sau lưng em. Chỉ vì không muốn trở thành gánh nặng của anh cho nên em mới chia tay với anh.
Hàn Cao Lãng ban đầu chỉ định nhắc sơ qua vụ việc hiểu lầm của hai tháng trước, nhưng ai ngờ đâu cô nàng một lời khai hết ra sự việc.
– Có những thứ không nên nhìn qua một lần mà phán đoán ra được ngay!
Anh thở dài một cái, dùng sức ôm chặt cô vào trong lòng.
– Đôi khi biết nhiều thứ cũng không tốt! Sẽ một ngày em sẽ tìm ra đáp án thôi!
Chu Tử Hạ khó hiểu, rời khỏi vòng tay của anh.
– Ý anh là sao?
Hàn Cao Lãng khẽ cười, sau đó búng nhẹ vào chóp mũi của cô. Chu Tử Hạ ôm lấy mũi mình mở miệng kêu đau.
– Đau!
– Hiện tại em không cần biết chuyện hai tháng trước ra sao, điều quan trọng nhất bây giờ em là người phụ nữ của tôi!
Vừa nói Hàn Cao Lãng khẽ bóp nhẹ một bên eo của cô.
– Tôi đã đánh dấu chủ quyền! Trên cơ thể của em đều có vết tích tôi để lại, đừng hòng có ý nghĩ dòm ngó đến thằng nào khác.
Chu Tử Hạ hậm hực, ngoảnh đầu nhìn ra chỗ khác.
– Anh nhỏ mọn vừa thôi! Anh có quyền đi với người phụ nữ khác, chẳng lẽ em không có quyền đi chúng với người khác sao?
Nói rồi cô rời khỏi người của Hàn Cao Lãng, ngồi phía bên mép giường.
– Với lại từ bao giờ em trở thành người phụ nữ của anh? Em đã đồng ý quay lại với anh đâu.
Hàn Cao Lãng nhíu mày, ánh mắt trừng cô từ phía sau lưng.
– Ý em là không quay lại với tôi?
– Đương nhiên rồi! Quay lại để được chứng kiến màn yêu đương lén lút của anh với mấy cô chân dài tới nách đấy à?
Nói xong Chu Tử Hạ đứng dậy định rời khỏi giường. Nhưng cô chưa kịp nhấc chân rời đi đã bị cổ tay của mình giữ lấy, ngay sau đó có một lực mạnh giật mạnh cô về phía sau.
Cô chưa kịp phản ứng lại, toàn thân mất thăng bằng mà ngã ngửa về phía sau. Vào lúc tấm lưng cô đáp xuống drap giường mềm mại cũng là lúc cơ thể của cô bị một thứ gì đó áp lực đè lên người mình.
– Hàn Cao Lãng! Anh làm cái gì vậy? Bỏ em ra!
Hàn Cao Lãng đè lên người cô, tức giận mà giật vạt áo choàng sang hai bên. Đôi gò bồng đào được giải thoát sự bó bột nảy ra bên ngoài, run rẩy trong không trung.
– Đánh dấu chủ quyền lại! Để em thành người phụ nữ của riêng tôi!
Lời nói vừa dứt Hàn Cao Lãng cúi đầu xuống ngậm lấy đỉnh ngọn hồng hào, đầu lưỡi không người chơi đùa, thi thoảng anh dùng hai răng cửa khẽ nghiến nhẹ đỉnh ngọn một cái.
Tất cả các dây thần kinh nhạy cảm tập trung tại đây, điểm G nơi đỉnh ngọn bị kích thích khiến cho toàn thân Chu Tử Hạ nóng bừng lên, những âm thanh kiều suyễn không kiềm chế được mà thoát ra khỏi cuống họng.
– A… Hàn Cao Lãng….
– Anh là tên Vương Bát Đản…
– Tên cầm thú xấu xa… a… đau…
Một bên tay xoa nắn quả đào tiên, tay còn lại di chuyển xuống phía bên dưới. Vạch gấu áo choàng sang một bên, bàn tay hư hỏng của Hàn Cao Lãng vuốt ve phần đùi non khiến cho cô rùng mình, ngay lập tức khép chặt đôi chân của mình lại.
– Đừng… đừng mà…
Chu Tử Hạ bỗng nhớ tới bản thân mình hôm qua vừa trả qua ca phẫu thuật, cộng thân ngón tay của người đàn ông đang dần tịnh tiến đến nơi cấm địa. Cô ngay lập tức khẩn trương, vội vàng ngăn hành động đen tối của anh lại.
– Hàn Cao Lãng, đừng mà! Nơi đó… không được… không được!
Cô hét lên, hai chân khép thật chặt lại để ngăn chặn phạm vi tấn công của người đàn ông.
Hàn Cao Lãng sững người lại, anh cũng chợt nhớ ra vấn đề gì đó, ngay sau đó thu hồi tay mình lại.
Anh nâng cô ngồi dậy, chỉnh sửa lại áo choàng ngay ngắn trên người cô.
– Cũng biết sợ rồi sao?
Đến giờ phút này rồi mà người đàn ông vẫn có tâm trạng đùa cợt cô.
Chu Tử Hạ im lặng, cô không buồn đoái hoài lại câu nghi vấn của anh.
– Còn cứng đầu khó bảo không?
Chu Tử Hạ lắc đầu, hai tay ôm chắc lấy trước ngực.
– Vậy bây giờ tôi là gì của em?
Hàn Cao Lãng nghiêng đầu, ghé sát vào bên tai cô mà hỏi.
Cô không còn cứng đầu nữa, đáp lại:
– Chồng em!
Anh quay sang, hôn chụt lấy môi cô một cái.
– Lời nói không thu lại được! Đã đánh dấu chủ quyền, em mãi mãi là người phụ nữ của riêng tôi!
Hàn Cao Lãng nâng một bên tay cô nên, bàn tay đó có một chiếc nhẫn cưới DR mà hôm qua anh đã đeo cho cô.
Anh nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay trắng mịn, sau đó hôn lên ngón tay đeo kỷ vật định ước của mình.
– Chờ ngày em ra trường tôi sẽ đem sính lễ đến nhà em, xin mẹ rước em về làm vợ.
– Ba năm liền, anh có đợi được không?
Cô nghi ngờ mà hỏi lại anh, nhưng đáp lại cô là một nụ hôn nồng nhiệt từ anh.
– Dù có bắt tôi đợi ba năm, năm năm, mười năm hay cả đời thì tôi vẫn đợi được. Chỉ cần em gật đầu đồng ý!
Chu Tử Hạ mềm lòng, một lần nữa đặt niềm tin vào anh.
Vậy là tình cảm giữa hai người lại một lần nữa được ông Tơ bà Nguyệt se duyên, gắn kết với nhau thêm một lần nữa.
Gương vỡ lại lành, có ai đay ngờ được việc này lại xảy ra nhanh đến như vậy!
Anh đã nói vẫn còn yêu cô, nói sẽ một ngày cô biết lý do của hai tháng trước.
Anh nói, hiện tại không nên biết điều đó, hãy cứ trú tâm vào việc học và yêu anh là được rồi.
Chỉ có trời mới biết được tại sao Hàn Cao Lãng không muốn cô gái mình yêu biết anh có một người em sinh đôi.
Nếu như cô biết được điều này thì đồng nghĩa với việc nguy hiểm để rình rập, ập đến người cô bất cứ lúc nào.
Vào một thời điểm thích hợp, chắc chắn cô sẽ biết được sự thật về con người anh.
– Em muốn đi học.
Vấn đề được giải quyết nhưng không thể bỏ bê việc học hành.
Dù sao hai tiết đầu của cô là tiết tực học, giờ tới trường chắc cũng không sao.
Hàn Cao Lãng nhìn vào đồng hồ trên tay, sau đó một tay ôm bổng cô lên.
– A… anh định giở trò gì?
Tính giam cầm cô trong căn phòng này, không muốn cho cô đến trường chỉ vì sợ cô tiếp xúc với bạn học khác giới sao?
Nhưng suy nghĩ của cô bị đánh gẫy ngay sau khi người đàn ông nói.
– Giúp em tắm rửa, tiện thể kiểm tra thân thể em tốt lên chưa.
– Ể, anh đừng có mà lưu manh.
Chu Tử Hạ giãy giụa muốn thoát khỏi nhưng lại bị anh vác lên vai, sau đó không thương tiếc gì mà tặng cô hai cái đánh yêu vào mông.
– Còn lộn xộn nữa sẽ phạt trả bài một tiếng.
Chu Tử Hạ bị chọc giận đến khuôn mặt đỏ ửng, hai tay cô đập loạn xạ vào lưng người đàn ông.
– Anh đừng có mà hồ nháo. Có tin em méc phụ huynh hay không?
Hàn Cao Lãng cười lớn, ngay sau đó cả hai bóng hình khuất dạng sau cánh cửa.
Tiếng nước xả dữ dội, tiếng hét chói tai rồi sau đó bầu không khí tràn ngập tiếng yêu kiều cùng với tiếng thở gấp gáp của người nào đó.
Chẹp, đến đây thảo nào cũng có bà suy nghĩ đen tối cho mà xem. Chậc chậc, giảm béo thêm vài tập nữa nha😁