CHƯƠNG 98
Chị Trương thấy bà ấy đi rồi mới nói chuyện với tôi: “Tiểu Trang, đây là người phụ nữ giàu có kia à?”
Tôi hơi ngạc nhiên, quay qua hỏi chị Trương: “Chị biết bà ấy à?”
Chị Trương gật đầu: “Trước kia lúc ông cụ còn sống, bà ấy từng đến nhà tổ nhà họ Phó, tôi là thấy bà ấy lúc đó.” Dừng giây lát, chị Trương thấp giọng nói tiếp: “Bà ấy tìm con nhiều năm như vậy, e rằng không tìm được.”
Tôi hơi tò mò, không khỏi hỏi tiếp: “Chị Trương cũng biết bà ấy đang tìm con ạ?”
“Trước kia bà ấy tìm ông cụ là để hỏi chuyện hai mươi năm trước, lúc tôi bưng trà ra cho ông cụ đã nghe được bọn họ nói chuyện, mấy năm nay ông cụ cũng để ý giúp bà ấy, chẳng qua đứa bé kia bị lạc hơn hai mươi năm, lại không có đặc điểm gì, tìm trong cả biển người như vậy không dễ đâu!”
Tôi thu dọn trà cụ lại, di động chợt đổ chuông, thần kinh tôi lập tức căng chặt khi nhìn thoáng qua tên người gọi, tôi bèn đứng thẳng dậy đi về phòng ngủ, không nói chuyện với chị Trương nữa.
“Anh muốn làm gì?” Trở lại phòng ngủ, tôi ấn nghe máy, cầm điện thoại mà cả người run không ngừng.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười nhẹ: “Mai Trang, em khẩn trương cái gì? Có phải nếu không có chuyện gì thì anh trai không được tìm em gái đúng không?”
Tôi chán ghét loại cười âm trầm này của Thẩm Mạnh, cắn chặt môi, tôi nói: “Thẩm Mạnh, chúng ta không còn là những đứa trẻ của năm năm trước, bây giờ chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình, tôi cầu xin anh, buông tha cho nhau đi!”
Địa ngục mà anh ta mang đến, cô không muốn gặp lại lần thứ hai.
“Mai Trang, chúng ta là anh em ruột, sao anh có thể nỡ để em rời xa anh đâu? Không có em, anh ở một mình có ý nghĩa gì, anh cần em!” Rõ ràng là lời nói có thể làm lòng người ấm áp, nhưng lời này đi ra từ miệng anh ta lại để lộ lạnh lẽo vô tận.
Lòng tôi có phần suy sụp, nắm chặt điện thoại khàn khàn nói: “Thẩm Mạnh, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Giống như ma quỷ, sự tồn tại của anh ta chỉ khiến kẻ khác sợ hãi, Thẩm Mạnh chính là người như thế.
“Em!” U ám phun ra một chữ, anh ta lập tức kết thúc cuộc gọi.
Tôi còn chưa kịp bình ổn cảm xúc đã nhận được tin nhắn anh ta gửi đến: “224 đường Quảng Phúc, Mai Trang, nhớ đến đúng giờ.”
Lời lẽ hùng hồn, tôi cầm di động, cố ép mình tỉnh táo lại, người không có khả năng rơi xuống cùng một cái hố nhiều lần.
Nếu tôi không trốn được Thẩm Mạnh, vậy không bằng nghĩ cách để anh ta chủ động rời xa tôi.
“Reng…” Di động đột nhiên rung lên.
Là Phó Kiến Hưng gọi điện thoại tới, tôi nghe máy, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của anh truyền ra: “Chuẩn bị một chút, lát nữa tham gia một buổi gặp mặt với tôi.”
Chuyện của Thẩm Mạnh khiến đầu tôi choáng váng, tôi dừng giây lát, nói: “Rất quan trọng sao? Hôm nay tôi không thoải mái, muốn ở nhà nghỉ ngơi.”
Đầu bên kia điện thoại yên lặng một hồi, giọng nói trầm thấp vang lên lần nữa: “Có nghiêm trọng không?”
Tôi lắc đầu: “Không coi là nghiêm trọng, chỉ là không muốn ra ngoài thôi.”
Dừng dây lát, tôi lại hỏi thử lần nữa: “Buổi gặp mặt có quan trọng không?”
“Không sao, cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi!” Giọng nói của anh trầm thấp nội liễm, gần như không nghe ra cảm xúc gì.
Kết thúc cuộc gọi với Phó Kiến Hưng, tôi cầm điện thoại, nhắn tin cho Mộng Thư, sau đó chuẩn bị một chút rồi lái xe đến địa chỉ mà Thẩm Mạnh gửi cho mình.
Bốn giờ chiều.
Ánh mặt trời nóng rực, ngã tư đường người người tấp nập, địa chỉ mà Thẩm Mạnh gửi cho tôi là một cửa tiệm lễ phục tư nhân cao cấp.
Tôi không đi vào mà lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Thẩm Mạnh, nhưng không kết nối được, một cô gái mặc sườn xám màu xanh đi ra từ trong cửa hàng.
Cô ta tươi cười nhìn tôi, nói: “Cô là cô Thẩm phải không ạ?”
Tôi gật đầu.
Cô ta cười nói: “Mời cô Thẩm đi vào trong, anh Thẩm đã nói trước với chúng tôi rồi, cô không cần lo lắng, tiếp theo cứ giao cho chúng tôi là được.”