CHƯƠNG 169
Phó Kiến Hưng vẫn còn bận, thấy tôi đi vào, anh chỉ thức ăn trên bàn: “Em ăn trước, tôi lát nữa mới xong.”
Tôi gật đầu, để ý đến cây trầu bà vàng mới trên bàn, cũng chỉ chốc lát, lại cúi đầu ăn cơm.
Phó Kiến Hưng làm xong, ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn tôi, nói: “Có chỗ nào muốn đi không?”
Tôi lắc đầu: “Không có!”
Bây giờ không phải nên ở nhà dưỡng thai thật tốt sao? Sao còn đi nơi khác?
Ăn vài miếng, tôi cũng nhạt miệng, nhìn anh, nói: “Phòng làm việc của anh có người mới tới?”
Anh nhướng mày: “Trông giống vợ tổng giám đốc hơn rồi.”
Tôi không nói, chờ anh tiếp tục.
Dừng một chút anh nói: “Là người bên viện trưởng Lục, mấy tháng nữa em cũng phải nghỉ ngơi, thêm thư ký cũng thuận lợi hơn.”
Viện trưởng Lục?
Tôi lại muốn gặp cô ta trước khi đi.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, đột nhiên một cô gái tiến vào, mặc chiếc áo đầm vàng tươi, cột tóc đuôi ngựa, cả người tỏa ra không khí thanh xuân.
“Tổng giám đốc Phó, xin lỗi, tôi tới giao văn kiện!” Cô gái có chút lúng túng, để văn kiện trong tay lên bàn của Phó Kiến Hưng, sau đó không tự nhiên nhìn tôi một cái.
Thấy cô ấy rời đi, tôi nhìn về phía Phó Kiến Hưng, cười nhạt: “Cả người tỏa ra hương vị tuổi trẻ, được phết.”
Anh nhướng mày, cánh tay dài duỗi một cái, kéo tôi vào trong ngực: “Ghen?”
Tôi lắc đầu: “Không đến nỗi, chẳng qua là cảm thấy anh và phòng làm việc của anh thay đổi không ít, có sức sống hẳn.”
Anh ôm lấy tôi, khẽ hít thở: “Chúng ta đang mang thai một sinh mạng, không phải sao?”
Tôi không nói, trong lòng ban đầu không phải ngọt ngào, mà là sợ hãi vô tận, cảm giác sợ hãi này đến từ đâu tôi cũng không biết.
Ăn cơm xong, Phó Kiến Hưng để tôi vào phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút, khi tôi trở lại phòng làm việc, có chút ồn ào.
Phó Kiến Hưng hình như đi ra ngoài, tôi không suy nghĩ nhiều, vốn cũng không có chuyện gì, dứt khoát về nhà.
Ngược lại ở trong phòng làm việc Phó Kiến Hưng tôi gặp một cô gái thanh tú, thấy tôi, cô gái mỉm cười cẩn trọng: “Mợ Phó, hóa ra cô đang nghỉ ngơi ở trong, vừa rồi có phải tôi quấy rầy đến cô không?”
Nhìn cô gái này có hơi quen, nhưng tôi tạm thời không nhớ nổi, không khỏi ngẩn người: “Cô là?”
Cô ta cười một tiếng, mở miệng nói: “Tôi tên là Lục Ngưng, chúng ta đã từng gặp, cô có thể không có ấn tượng với tôi, tôi là cháu gái Lục Trường Sanh, mới vừa vào tập đoàn Phó thị, là thư ký của Tổng giám đốc Phó.”
Tôi mới vừa tỉnh ngủ, mặc dù nghe mơ hồ, nhưng cũng hiểu đại khái, chẳng qua là trong lòng tò mò, Phó Kiến Hưng sao đột nhiên để cô ấy tới làm thư kí.
“Mấy cây trầu bà vàng trong phòng đều là cô bố trí?” Tôi mở miệng, chỉ là thuận miệng hỏi một chút, Phó Kiến Hưng và Trần Nghiệp cũng tương đối nhàm chán, trước kia cũng để một vài chậu cây, nhưng không bao lâu đã bị ném đi, chủ yếu là Phó Kiến Hưng cảm thấy bị cản trở.
Sao hôm nay lại cho phép người khác bày đồ trong phòng làm việc của anh.
“Đúng vậy! Tổng giám đốc Phó tính tình lạnh nhạt, phòng làm việc có hơi lạnh lẽo, cho nên tôi hỏi thăm ý kiến thư ký Trần, để vài cây trầu bà vàng vào.” Lục Ngưng nhìn có vẻ lanh lợi.