Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 123

Tôi nhíu mày: “Anh xử lý sơ qua là được rồi.” Anh xử lý quá cẩn thận sẽ làm tôi đau đến mức phát hoảng.

Anh bôi thuốc xong, ngước mắt nhìn tôi, chân mày nhíu lại: “Trên đầu gối em còn vết thương nào không?”

Tôi lắc đầu, không muốn cho anh động vào. Hơn nữa tôi mặc váy, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra được.

Anh không để ý tới tôi, giơ tay kéo làn váy của tôi lên, để lộ ra cả mảng da bị trầy đỏ, nhìn hơi chói mắt.

“Không đau à?” Anh nói, trong giọng nói mơ hồ có phần tức giận.

Tôi bĩu môi: “Không đau!”

Tôi vừa nói xong, anh đã hơi dùng sức. Tôi đau đến mức hít sâu một hơi, không khỏi tức giận: “Phó Kiến Hưng!”

Anh cúi đầu xử lý vết thương, giọng hờ hững: “Anh ở đây!”

Người này rõ ràng là cố ý.

Tôi mím môi, cúi đầu không nói câu nào. Anh ngước mắt liếc nhìn tôi, xử lý xong vết thương lại thu dọn xong hòm thuốc.

Anh lấy ra mấy hộp đựng đồ ăn sáng mà Trần Nghiệp cầm tới lúc trước, trong đó có bánh quẩy, cháo bí đỏ, bánh bao, bánh chẻo, còn có sữa đậu nành.

Cũng không biết Trần Nghiệp suy nghĩ thế nào mà mua nhiều như vậy, ai có thể ăn hết được chứ? Hơn nữa, vừa nãy tôi cũng đã ăn rồi.

Phó Kiến Hưng lấy đồ ăn ra, nhìn tôi nói: “Em ăn hết những thứ này xong, nằm ngủ một lát đi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nghẹn hồi lâu mới tức giận nói: “Phó Kiến Hưng, anh đang nuôi heo à?” Nhiều đồ ăn như vậy, tôi làm sao có thể ăn hết được?

Anh gật đầu, nhướng mày: “Ừ, hai con!”

Tôi…

Hố do mình tự đào.

Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

“Tôi không ăn hết được.” Tôi dừng lại một lát mới nói tiếp: “Hơn nữa, tôi còn phải quay về văn phòng của mình để xử lý công việc.”

Anh không nói gì, đi tới ghế ông chủ và ngồi xuống, sau đó gọi điện thoại.

Không bao lâu, Hàn Sương lại ôm một chồng tài liệu tới, nhìn tôi rồi nhìn Phó Kiến Hưng, mập mờ nói: “Giám đốc, đây là những tài liệu cô cần ký. Bên AC cũng sắp làm xong rồi, cô xem đi.”

Hàn Sương đặt tài liệu xuống, chớp chớp mắt nhìn tôi tỏ vẻ rất muốn hóng chuyện.

Tôi biết ý của cô ấy. Cô ấy muốn hỏi về mối quan hệ giữa tôi và Phó Kiến Hưng. Tôi đậy các hộp đồ ăn sáng vẫn đặt trên bàn chưa động tới, đưa cho cô ấy nói: “Tôi biết cô còn chưa ăn sáng! Cô cầm về ăn thêm đi.”

Cô ấy thấy tôi nhét cho nhiều đồ như vậy thì vội vàng lắc đầu. Tôi ghé sát bên tai cô ấy, khẽ nói: “Coi như cô hỗ trợ, đừng từ chối.”

Hàn Sương: “Giám đốc, tôi không ăn hết nhiều như vậy.”

“Không sao, trong văn phòng nhiều người, mọi người cùng ăn đi.”

Tôi kín đáo đưa bữa sáng cho cô ấy xong lại ngồi xuống sofa, sau đó nhìn thấy đôi mắt đen láy của Phó Kiến Hưng cứ nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi nhất thời chột dạ hỏi: “Sao vậy?”

“Anh ăn gì?” Anh nói, môi cong lên lộ ra ý cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK