Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 104

Thu lại suy tư, tôi đi loanh quanh trong khu đồ ăn, đời người có buồn hơn, cũng phải ăn ngon, đứa bé trong bụng còn phải lớn.

Có lẽ do lơ đễnh, lỡ va vào ai đó, chiếc bánh mới lấy đã rơi vài vòng, còn cọ vào đồ của người nào đó!

“Xin. . .” Tôi ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt Kiều Cao Nghĩa đầy mỉa mai.

Thu lại suy nghĩ, định nói xin lỗi nhưng chuyện này, nói xin lỗi hay không xin lỗi cũng vô ích, ngược lại sẽ dẫn tới tranh cãi không đáng có.

Tôi không định tranh cãi, nhưng không có nghĩa là Kiều Cao Nghĩa cũng vậy, nhìn tôi, anh ta cười nhạt: “Thẩm Mai Trang, bây giờ có phải cô rất giận? Rất ghen tị, Hòa Nhi làm con gái Lâm Uyển thì đồng nghĩa với việc cuộc đời cô ấy sẽ thay đổi hoàn toàn. Người đắt giá như Kiến Hưng, loại người xuất thân nghèo khó như cô, vô luận cố gắng như thế nào, cũng không xứng với anh ta.”

Tôi buông thức ăn trong tay xuống, nhướng mắt nhìn anh ta: “Tôi không xứng, vậy Kiều tổng xứng sao?”

“Cô. . .” Anh ta tức, muốn phản bác.

Tôi nhàn nhạt cắt lời: “Tôi và Phó Kiến Hưng đã kết hôn, cũng có con của mình, Kiều tổng thích giễu cợt tôi như vậy, là bởi vì trong tiềm thức cảm thấy mình không xứng với Lục Hòa Nhi? Tự ti trong lòng không có chỗ xả, cho nên tìm tôi?”

“Nói bậy nói bạ!” Anh ta đỏ mắt lên vì tức, cởi âu phục trên người ra, ném cho tôi: “Xử lý sạch quần áo này đi.”

Có đôi lúc, tôi cảm thấy Kiều Cao Nghĩa rất đáng yêu. Mỗi lần anh ta chướng mắt tôi, muốn gây rắc rối cho tôi, cuối cùng đều là bản thân tức đến bốc khói, giống như lúc này vậy.

Anh ta thấy không nói lại tôi, chỉ có thể đơn giản là gây khó dễ cho tôi.

Tôi nhìn áo vest trong tay, nhướng mày: “Tôi đề nghị Giám đốc Kiều đừng để cho tôi xử lý. Nếu một lát nữa anh mặc áo ướt sũng đi lại ở đây, dáng vẻ bề ngoài của anh sẽ không xứng đôi với Lục Hòa Nhi nữa.”

“Cô tự nghĩ cách đi!” Bữa tiệc sinh nhật bắt đầu, Lâm Uyển lên bục phát biểu với dáng vẻ tao nhã. Anh ta không muốn nói nhiều nữa, cầm đĩa thức ăn trong tay và đi tới bên cạnh Lục Hòa Nhi, chuyển đĩa thức ăn cho cô ta.

Lục Hòa Nhi thấy sắc mặt anh ta không tốt thì nghi ngờ nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy tôi, gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp ngược lại còn mỉm cười với vẻ khiêu khích và xem thường.

Tôi thản nhiên liếc lại, cầm áo vest trong tay lại thấy hơi đau đầu. Phó Kiến Hưng vốn chẳng biết đã đi đâu lại cầm theo một hộp quà nhỏ bước tới bên cạnh tôi.

Anh nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Quà sinh nhật của Tổng Giám đốc Lâm.”

Anh nói xong, đưa hộp quà trong tay cho tôi, nhíu mày khi nhìn thấy áo vest trong tay tôi: “Áo của ai vậy?”

“Áo của Kiều Cao Nghĩa. Vừa rồi tôi không cẩn thận làm quệt ít đồ lên đó.” Tôi nói, ánh mắt lại nhìn cái hộp mà anh đưa cho tôi. Đây là món quà anh chuẩn bị à?

Anh liếc nhìn qua có vẻ mất kiên nhẫn, nói: “Ném đi!”

Lúc này, bữa tiệc bắt đầu náo nhiệt. Lục Hòa Nhi được Lâm Uyển dẫn theo lên bục. Tôi nheo mắt nói: “Lúc này Tổng Giám đốc Phó không làm hộ hoa sứ giả nữa à?”

Tâm trạng anh không tốt lắm, có thể nói là lạnh lùng: “Thẩm Mai Trang, có phải cô nên giải thích với tôi, cô và Thẩm Mạnh quen biết thế nào không?”

Nếu là nửa giờ trước, tôi chắc chắn sẽ cố gắng giải thích với anh, nhưng lúc này tôi không hề muốn giải thích.

Tôi đi tới thùng rác bên cạnh, ném luôn áo vest của Kiều Cao Nghĩa vào trong đó, ánh mắt lạnh lùng nói: “Chẳng có gì để giải thích, Tổng Giám đốc Phó thấy sao thì là vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK